Kỳ 4
[…]
Hèn chi mà suốt chương trình trong đêm văn nghệ – cà phê – niên khóa rồi – thằng cha chê tàn chê mạt nguyên đám “ca-sĩ” chỉ khen độc nhất có con nhỏ đứng múc chè ăn nói có duyên, lôi cuốn. Con nhỏ Minh Kiều đó! Hèn chi lần tới đón tôi, mấy lần tôi gặp Thiện đứng xấn bấn chỗ phòng ID card nơi con nhỏ Ba Tàu làm work-study. Trời ơi, sao tôi ngu ngốc không chịu nhận ra sớm, không chịu hiểu sớm hơn một chút. Con Phụng đâu dè đầu tôi đã mọc sừng từ lâu rồi chứ đâu đợi tới thứ bảy vừa rồi mới là bắt đầu. Tôi nghiến răng quát tháo mình từ nay phải quên hết, phải không được nhớ tới Thiện nữa. Phải lặp lại lời thề trong buổi tối hôm đó rằng trời đánh thánh đâm, bà bắn nếu tôi còn nghĩ tới, còn đau khổ vì chuyện này. Mất Thiện thì thôi, coi như xí-cô-hồn ba bữa cháy nhà con nào mà lượm được thằng cha già.
Miệng mồm đắng nghét, tôi lủi thủi vô Book-store mua cây kẹo chanh. Trở ra đụng ngay con Minh Kiều đang đứng xếp hàng chỗ lãnh tiền trường. Con nhỏ thấy tôi nhưng rõ ràng giả bộ ngó lơ, cặp mắt lớn bôi chì đen kệch đưa đẩy qua lại. Cặp môi dày hói trề đánh son tím làm tối tăm thêm nước da đen mặc dầu đã được đánh thêm một lớp phấn trắng mốc – cười nhếch nhếch khiêu khích. Trước đây khi đụng mặt, có nhiều lúc tôi chưa kịp thấy, nó đã ào tới… chị Kim Anh… chị Kim Anh rồi Kiều này Kiều nọ, nghe không kịp trả lời. Giờ thì lại tỏ thái độ như vậy chắc đã rõ tự sự. Chắc là Thiện đã khai cho nó nghe không thiếu một chi tiết nhỏ – chưa kể là thêm mắm giặm muối. Tôi bỗng ao ước được xông lại xáng cho con xẩm một bợp tai. Ðược túm cái đầu cắt theo tụi Punk nửa đực nửa cái kia mà nhổ đứt từng sợi. Tay tôi run lên, ngực tôi nặng như dằn đá xanh thở hết muốn nổi thì có tiếng kêu:
– Chị Kim!
Như chết chìm mà chụp trúng phao, tôi níu Nghiêm liền. Sẵn viên kẹo mở ra chưa kịp ăn, tôi đút ngay vô miệng thằng nhỏ. Dĩ nhiên là Nghiêm ngậm liền – cặp môi đỏ ươn ướt chạm nóng hai ngón tay tôi – mặt hắn sáng lên nét thích thú ủa sao chị lại ở đây chị Kim? Bộ chị không phải test sao? Tôi thấy mình sượng tê, sượng điếng trong bụng khi chu miệng cười… bà Pam bị đau nên khỏi. Hú hồn hú vía. Còn Nghiêm sao cũng cà nhỏng ở đây… Cúp cua hén. Nghiêm lắc đầu đâu có, Nghiêm hết lớp rồi mà. Giờ tính đi gym chị… chị có muốn đi với Nghiêm hay không vậy? Tôi háy bộ mặt trố ra đầy vẻ tức tối của con Minh Kiều một cái dài lê thê rồi gật đầu với Nghiêm.
Tới nơi tôi đòi ngồi ngoài parking chờ Nghiêm chớ không chịu chun vô phòng tập. Nghiêm nhăn nhó kỳ vậy, chị làm vậy làm sao Nghiêm yên tâm mà tập được… Tôi hỏi thông thường thì Nghiêm tập trong thời gian bao lâu? Khoảng nửa giờ. Tôi cười moi trong cặp ra mấy cuốn sách vậy thì vô tập nửa giờ tôi ngồi ngoài này đọc mấy cuốn sách mới mượn trong thư viện chờ Nghiêm ra. Nửa giờ thôi nghe cấm sớm hơn hoặc trễ hơn! Nghiêm ngần ngừ rồi đành gật đầu vậy chị chờ Nghiêm một chút nghe. Tôi gật đầu lặp lại:
– Cấm ra sớm hơn hoặc trễ hơn đó nghe bạn.
Thằng nhỏ đi tới cửa còn ngoái lại nhìn, tôi phải vẫy vẫy tay cho hắn yên bụng. Mấy cuốn sách thiệt ra tôi đem theo định trả cho thư viện nhưng quên mất. Mấy cuốn sách tôi nghe lời Thiện mượn về đọc nhưng không được quá ba trang đành chịu thua. Thiện chê đầu óc em chật chội, cạn cợt quá trời. Tôi mím môi tự hỏi không biết bộ óc được phủ lên trên cái mái tóc cắt nửa trai nửa gái của con xẩm kia rộng lớn được bao nhiêu, có phải vì vậy mà Thiện mới đá tôi để chạy theo nó chăng? Có phải… tôi lấy cuốn sách đang cầm đập nhẹ lên đầu mình… đã cấm không cho nghĩ tới thằng cha tới chuyện đó nữa mà. Tôi thở dài dồn hết mấy cuốn sách vô cặp rồi lấy ra cuốn thơ mượn của chị Trinh. Cuốn thơ của một tác giả có cái tên giống như mái tóc con Minh Kiều – nữa lại nghĩ tới con quỷ đó nữa. Họ và chữ lót viết nắn nót. Chị Trinh hớn hở khoe được thằng cha viết thơ làm quen và tặng cho tập thơ. Ổng còn đòi phỏng vấn tao để đăng báo nữa đó. Chị chớp chớp mắt nói. Tôi xúi dại sao chị không dê thằng cha đá quách ông nội Phan cho rồi. Nồi nào úp vung nấy nàng thơ thì phải có kép làm thi sĩ ngưu tầm ngưu mã tầm mã mới xứng chớ. Chị Trinh chửi tôi ăn nói vô duyên mà miệng thì cười tươi như hoa mới nở. Tôi nói thầm trong bụng rồi con mẹ chịu đèn rồi phen này cho ông nha sĩ đi cầu tuột. Nhưng sau đó chị im luôn không nhắc nhở đá động gì tới chuyện này nữa. Tập thơ chị xếp yên trên kệ cho tới ngày lấy chồng. Hôm tới chơi tôi làm bộ mượn coi phản ứng chị ra sao. Chị tỉnh bơ lấy xuống đưa dặn tôi nhớ giữ kỹ đừng chuyền cho tụi bạn nhớ trả lại cho chị làm kỷ niệm.
Ðúng ba chục phút Nghiêm trở ra, sơ mi thồn nửa trong nửa ngoài, ở túi xách, tank-top buộc nơi cổ mình trần nhễ nhại mồ hôi. Sợ chị chờ lâu nên Nghiêm không kịp tắm nữa đó. Nghiêm cười nói và chun vô xe. Tôi làm bộ nhăn mũi dơ quá, ớn quá. Biết tôi giỡn chơi Nghiêm gồng người cho các bắp thịt chuyển động hỏi Nghiêm đủ điều kiện để thành người mẫu cho chị chưa, đủ điều kiện để được chị chụp hình chưa. Tôi lảng chuyện thôi lau mồ hôi rồi mặc áo vô kẻo cảm thì chết đó… Nghiêm tuột cái áo thun khỏi cổ chậm chậm lên ngực lên bụng nói chị đừng lo… Ở nhà Nghiêm cũng cởi trần suốt ngày… má kêu Nghiêm là thằng trần ai. Tôi lại chạnh lòng nên cú-xụ, nên khi Nghiêm hỏi có muốn đi đâu nữa không tôi trả lời xụi lơ thôi chở giùm tui trở lại trường để lấy xe. Chia tay ở bãi đậu xe, Nghiêm chợt chụp tay tôi tha thiết:
– Thứ Bảy này tụi Capoly tổ chức Party, thằng bạn Nghiêm làm D.J. nên Nghiêm có vé mời. Ði một mình buồn lắm, tủi thân lắm. Nghiêm tới đón chị đi Party với Nghiêm nghe chị Kim.
Tối Thứ Bảy Nghiêm tới, tôi còn nằm trên giường tóc tai quần áo bèo nhèo. Ngó đôi mắt thoáng tối vẻ thất vọng của thằng nhỏ tôi tội nghiệp nên trang điểm thay quần áo ra xe theo nó tới chỗ nhảy đầm. Cái campus rộng nhưng nghẹt cứng người ta, bóng tối và âm thanh. Nghiêm trở nên dạn dĩ choàng vai dìu tôi len lỏi tìm một chỗ ngồi. Nó bỏ đi và trở lại với một ly nước coke. Tôi ngạc nhiên sao Nghiêm mua có một ly? Nó cười không đủ tiền với lại chị với Nghiêm uống chung một ly có sao đâu. Lúc ra sàn nhảy, nó cầm tay tôi cứ bóp nhè nhẹ hoặc ôm sát tôi vào thân hình nở nang cứng chắc của nó. Mấy lần hơi thở dồn dập, nóng hổi của Nghiêm chạm rát má rát tai tôi. Những mảnh ánh sáng vụn rớt xuống từ trái cầu kiếng đang xoay tít treo giữa campus cho thấy đôi mắt thằng nhỏ lóng lánh những tia nhìn càng lúc càng làm mềm nhũn đầu óc, tay chân mình mẩy tôi cho tới một lúc tôi hết còn gượng nổi phải bấu chặt vào cái lưng rộng và vùi mặt vào khoảng ngực săn của nó – thơm nồng nồng mùi mồ hôi lẫn mùi dầu thơm đàn ông. Bài nhạc blue chấm dứt để lại tiếng kèn đồng nghẹn ngào kéo dài và đèn phựt sáng cho buổi party ồn ào tan. Nghiêm đề nghị chờ thiên hạ ra bớt. Tôi ngồi xuống cái ghế gần đó với tâm trạng hụt hẫng tiếc rẻ.
Sau đêm đó Nghiêm với tôi bỗng thành hình thành bóng khắp nơi: thư viện, lớp học, cafétéria. Cái loa sống là con Phụng đã đi rao báo đầu làng cuối xóm nên bạn bè cũng không ngạc nhiên lắm. Ðám con gái có đứa hoan hô có đứa xầm xì không ưa. Liêu Anh là con nhỏ hiểu tôi nhất nên nghiêm nghị hỏi:
– Là bờ bến hay chỉ là cái phao cấp cứu thôi hả Kim Anh?
Tôi chới với:
– Theo mày tao nên coi là cái chi, phao cấp cứu hay là bến là bờ?
– Là gì gì đi nữa tao cũng đều thấy không ổn.
– Không ổn?
– Tao nghĩ mày đã thấy rõ như vậy rồi đâu cần đợi tao nói ra.
Liêu Anh thường bị đám bạn gái nói lén sau lưng con nhỏ đó con gái mà tướng tá như mấy thằng đô vật. Vai ngang như Hulk Hogan, lưng bự như Mr. T. Con nhỏ đó tướng đàn ông mà tánh tình miệng lưỡi cũng giống đàn ông (?) ruột thì ngay như ruột ngựa nên thấy sao nói vậy, nghĩ gì nói thẳng ra nấy một cách tàn nhẫn vô nhân đạo. Lần này tôi mới thấy tụi bạn nói trúng lắm. Liêu Anh làm tôi bắt buộc phải ngó thẳng vô cái sự việc mà từ đêm đi party với Nghiêm về tôi đã tự xúi giục mình thôi từ bây giờ đừng nghĩ tới nó nữa. Ðừng ngó tới nó nữa cho dù chỉ liếc xéo liếc ngang, chỉ ngó bằng nửa hay bằng một phần tư con mắt. Cái sự việc mà khoảng thời gian trước – còn du dương, còn cơm ngon canh ngọt với Thiện – tôi hay ngon lành đem nó ra như cái rào chắn những lăm le xâm nhập, tấn công của Nghiêm hoặc những lời chọc ghẹo, gán ghép của tụi bạn. Một lần con em Liêu Anh, Liêu Khanh hỏi:
– Em coi bộ thằng Nghiêm nó mết chị nặng lắm đó chị Kim Anh à.
– Thôi đi, làm chi có chuyện con nít mà đi thương bà già chớ.
– “Khi yêu ai tính tuổi bao giờ” mà…
– Trong văn chương sách vở thôi Liêu Khanh ơi. Mà nó có thiệt như vậy chắc tui cũng khó mà bồi đáp. Chèn ơi nếu tui có chồng sớm, con trai lớn cũng cỡ tuổi thằng nhỏ rồi chớ bộ.
Cả đám ngồi nghe nãy giờ ré lên, xúm lại chửi tôi láu cá láu tôm. Thằng Nghiêm mà nghe được chắc hận ghê lắm. Ðêm Party đưa tôi về khi ngừng xe trước nhà, Nghiêm rõ ràng cố ý chọn khoảng tối và dứt câu chúc tôi ngủ ngon tôi chưa kịp đáp lại, nó đã chồm qua ghịt đầu tôi hôn mạnh bạo lên môi. Hơi thở, lưỡi, môi Nghiêm có mùi bạc hà của loại thuốc lá the có mùi after shave hơi ngọt. Mặt tôi áp sát da mặt thằng nhỏ mịn trân. Cái hôn kéo lâu, lưỡi Nghiêm xông xáo lục lạo trong miệng tôi giỡn hớt không chịu rời. Giọng Nghiêm dồn dập, your lipstick ngon như strawberry. Vô phòng tắm mở đèn tôi ngây ngất đứng ngó đôi môi tô son Noevir màu đỏ gắt – có một vệt lem ra mép bởi đầu lưỡi của Nghiêm – mà nhớ lại từng cảm giác nhỏ. Cái thằng con nít mà coi bộ sành sỏi dữ. Con nít! Tôi bỗng giựt mình như bước hụt chân khi nhớ lại lần tuyên bố “láu cá, láu tôm” với đám bạn. Tôi nhớ lại cái miệng vênh váo của mình:
– Có chồng sớm một chút con lớn tao cũng vô năm đầu đại học như vậy chứ gì. Ai mà đi làm cái chuyện trái luân thường đạo lý như vậy lỡ nhiều khi quên tao nhéo lỗ tai hay cú đầu, phát đít nó thì sao.
Tôi lính quýnh tắt đèn để khỏi thấy gương mặt sượng trân, sượng điếng của mình, đi vô phòng mò mẫm thay áo lên giường nằm. Thôi không những tụi nó sẽ nhắc lại mà cười mình thúi đầu mà rõ ràng đó là sự thật. Coi cũng chênh lệch, ngó cũng bất xứng, tốt hơn hết là phải ngừng liền một khi. Tôi cụt hứng nhắm mắt cố ngủ nhưng lại bật dậy mở đèn. Tôi nhớ đến cặp mắt lớn bôi chì đen thui đảo qua lộn lại của con nhỏ Minh Kiều trước cửa Book store. Con mắt đầy vẻ tức tối khi thấy tôi đút cho Nghiêm viên kẹo. Thế nào nó cũng sẽ kể lại cho Thiện nghe và thằng cha – già đâm – thấy là tôi lủi thủi một mình, thấy là tôi sẽ… đứt chến luôn nếu bị thằng cha đá đít. Tôi nhất định ngày mai sẽ bắt đầu thân thiện, khắn khít với Nghiêm. Tôi sẽ bắt thằng nhỏ… à bắt nó đeo sát mình như là sam như là hình với bóng. Thôi đừng thèm nhớ lại mấy lời tuyên bố ẩu tả đó nữa. Ðó chẳng qua tại tánh tôi hay bộp chộp hay ăn nói luông tuồng mà. Thiện – hứ – vẫn thường lắc đầu em và đám bạn nối khố của em mà tụ lại thì mười cái chợ chồm hổm còn thua. Với lại tôi chụp vào câu nói lần đó của Liêu Khanh… “Khi yêu ai tính tuổi bao giờ”.
Trấn an mình xong tôi cũng chỉ khi quên khi nhớ sự việc này. Tụi bạn cũng không hề đá động tới. Thiện – hứ – thường nhăn mặt lắc đầu mấy cô bạn của em giống em ghê, ngộ ghê… Con gái, đàn bà vô tâm, vô tình nói trước quên sau, nói sau quên trước liền liền một khi. Giờ tôi mới thấy kiếm ra một đám bạn tánh tình hời hợt như mình vậy cũng tốt. Nhưng cái con nhỏ lai đực là Liêu Anh lại không để cho tôi yên. Lại nắm cổ tôi ấn sát vô sự việc tôi đã ráng làm lơ, cố quay cổ, để bắt nhìn, bắt ngó. Tôi giận dỗi rủa thầm chắc lúc đẻ nó ra má nó nhờ mụ ông đỡ và nhờ mụ ông bóc lưỡi nên mới có lối nói chuyện, lối đặt câu hỏi tàn nhẫn như đàn ông vậy.
Liêu Anh không hay đang bị rủa thầm nên tiếp tục:
– Tao thấy chuyện xích mích giữa mày với ông Thiện chỉ là một chuyện nhỏ.
– Nhưng thằng cha đã làm thành lớn.
– Ờ, dù vậy cũng không đáng trách, cũng phải thông cảm cho ổng. Bị đào chê già chê cụ chê bụng phệ ngực nhão không chạm tự ái sao được. Ðặt trường hợp mày vào ổng thì mày nghĩ sao?
Tôi muốn vênh váo nói với Liêu Anh rằng không nghĩ sao hết vì… sẽ không có trường hợp đó xảy ra cho tôi. Nghiêm đã kịch liệt phản đối khi nghe tôi nói tôi già, tôi bà cụ mà. Không phải thằng nhỏ đòi đổi cách xưng hô, đòi cho tôi xuống chức chị, đòi gọi tôi là Baby đó sao? Nhưng tôi chợt rùng mình nhớ rằng từ khi quen với nó, thằng nhỏ cũng không hề thắc mắc, tò mò hỏi tuổi tôi. Rằng nhiều khi nửa chơi nửa thiệt tôi nói tuổi mình ra nhưng Nghiêm không chịu tin rằng tôi lớn hơn nó nhiều như vậy. Và… cho tới một ngày nào đó… ngày nào đó… Tôi ngó Liêu Anh thở dài. Hôm qua xuống cafétéria Liêu Anh kể cho tôi nghe:
– Tao gặp ông Thiện đứng trước cửa phòng ID… mặt ổng coi buồn xo.
Tôi muốn chớp mắt bồi hồi nhưng vị trí Liêu Anh đã gặp Thiện làm cho tôi nhói bụng nên trề môi:
– Chắc má thằng chả mới chết nên mặt thằng chả đưa đám.
– Trời, mày ăn nói chi mà ác ôn côn đồ cộng sản vậy Kim Anh… Dù gì cũng đã có tình có nghĩa với nhau.
Phụng cải lương:
– “Còn yêu đâu nữa là thù đấy thôi”.
Tôi không chịu thua con nhỏ, bắt chước chị Trinh:
– Ờ, ờ, tình yêu là một trường ca lớn với đủ loại: Thương ca, Hoan ca, Oán ca. Tao với thằng cha Thiện đang bè giọng hai ở phần Oán Hận ca.
Tụi nó xúm lại chắt lưỡi khen con này lâu lâu nói văn chương nghe cũng tới lắm. Em của nhà thơ có khác.
Bây giờ nhớ lại tôi thở dài – lần nữa – nếu quả chuyện yêu đương là một bài nhạc, một tập ca không khéo trường hợp của tôi chỉ lướng vướng ở phần điệp khúc.
CBM, 1989
Trần Vũ đánh máy lại tháng 8-2018 từ bản in trong tạp chí Văn của Mai Thảo số 87 tháng 9-1989, trang 89 đến 109.
(*) Ảnh minh họa người mẫu Liu-Wen “New Silk Road World Model” từ tạp chí Elle và các trang web Thatsthelook, Craig McDean, MyFaceHunter, Femina, Asiatorialist.