Hannah Nguyễn
Hôm nay cuối tuần, đi làm sớm hơn mọi khi để có thể thong thả ăn một ổ bánh mì, nhâm nhi một tách trà, cảm nhận cuộc sống… mà ngày thường không bao giờ làm được.
Lợi dụng chưa đến giờ làm việc, dạo một vòng Facebook xem hình ảnh, đọc những dòng status của bạn bè để xem cảm nhận ngày cuối tuần của họ như thế nào. Bất giác xem được một đoạn video clip ngắn của một cô bé ao ước có được chiếc bánh trong đêm trung thu! Tự dưng Nó nhớ lại những mùa trung thu đã qua và những ký ức tuổi thơ của Nó.
Nó được sinh ra trong một gia đình lao động nghèo ở một vùng nông thôn hẻo lánh, lúc ấy vẫn chưa có điện thắp sáng, mọi hoạt động ban đêm phải dựa vào chiếc đèn dầu bé tí. Nhưng Nó không nghĩ đó là điều bất hạnh của Nó, trái lại Nó cảm thấy hạnh phúc mặc dù cuộc sống khó khăn nhưng vẫn đong đầy yêu thương vì Nó có Cha có Mẹ có Anh có Chị hết mực thương yêu Nó.
Nơi Nó sống đa phần đều làm nghề nông, làm thuê, trồng rẫy để mưu sinh, nhưng có lẽ gia đình Nó thuộc dạng nghèo hơn so với các nhà lân cận. Mỗi độ trung thu về, những đứa con của những gia đình khá giả được mua cho những chiếc lồng đèn nhiều hình dạng khác nhau, muôn màu rực rỡ đem đi khoe khắp xóm, trước ánh mắt thèm thuồng ước ao của bao đứa bé khác, trong đó có Nó!
Nhưng có lẽ sống trong gia đình nghèo nên Nó không có tính đua đòi, mà chấp nhận với những gì Nó đang có. Sắp đến Trung Thu, mỗi đứa con nhà nghèo tự trang bị cho mình một chiếc gáo dừa được cạo bóng loáng, đứa nào may mắn hơn thì xin được một chiếc lon nước ngọt, về kêu người lớn cắt ra làm lồng đèn trái bí cũng xinh đáo để, chỉ cần cắm chiếc đèn cầy vào là có thể xách đi khắp xóm.
Ngày ấy, những đứa trẻ con nhà nghèo, đầu hôi khét nắng, mặt mũi tèm nhèm, nhưng được cái rất ngoan, rất nghe lời người lớn, và đặc biệt biết chia sẻ những vật dụng, những món đồ chơi dù rất nhỏ. Có mỗi cây đèn cầy bé tí cũng cắt ra làm ba. Yêu sao cái tuổi thơ hồn nhiên ấy!
Riêng bản thân Nó ký ức tuổi thơ cứ luôn ẩn hiện, chợt đến rồi đi, nhưng không bao giờ rời xa nó. Ðêm trung thu, cả nhà được Cha mua cho một chiếc bánh hình mặt trăng thật lớn, tròn tròn và trắng ngần, Cha bảo trung thu ăn bánh này có hình mặt trăng thì mới ngon và ý nghĩa, nên trong ký ức của Nó món bánh ngon nhất trong đời Nó là món bánh có hình mặt trăng ấy. Hết trung thu này Nó ao ước đến trung thu khác thật nhanh chỉ để được ăn bánh cái bánh có hình mặt trăng và cũng những đứa bạn hàng xóm bưng gáo dừa đi khắp xóm! Một hôm, đứa bạn hàng xóm chạy qua khoe: “Mẹ tao mua bánh trung thu nè mày, vừa thơm vừa ngon lại có nhân nữa, nhà mày có tiền mua không, mắc lắm đó” Nó ngây thơ ôm cái bánh to tròn ấy khoe: “Bánh của mày không phải là bánh trung thu, bánh của tao mới đúng vì bánh của mày đâu có hình mặt trăng”. Nhưng đứa bạn hàng xóm ấy không chịu thua cứ bảo bánh của nó mới là bánh trung thu. Nó nhìn Cha. Cha nhìn Nó, nước mắt rưng rưng. Có lẽ lúc đó Cha nghĩ: “ Nhất định sau này có tiền Cha sẽ mua cho con cái bánh trung thu thật sự”.
Khi lớn lên Nó mới hiểu. Nhà nghèo quá không có tiền mua bánh trung thu, chỉ đủ tiền mua bánh in cho anh em nó, nên Cha bảo bánh hình mặt trăng đó là bánh trung thu. Nó càng nhớ càng thương Cha. Tay Cha chai sần bởi 3 đứa con nheo nhóc, cố gắng lắm mới mua được cái bánh mặt trăng!
Giờ lớn rồi, nhà cũng có điều kiện hơn, có thể mua thật nhiều lồng đèn, thật nhiều bánh trung thu. Nhưng nó vẫn thích nhất cái bánh hình mặt trăng trắng ngần không nhân ngày còn bé.
HN