Mùa đông thường là bức tranh màu xám. Mây. Gió. Mưa. Tuyết…Thiên nhiên quay trong một tiết điệu u buồn. Tiếc nhớ kỷ niệm rồi thấy tương lai mù mịt. Les sanglots long… Thu vàng đã đi qua, ai đây còn khóc than trên những dây đàn.
Tuy vậy, mùa đông không nhất thiết là một màu buồn. Những người yêu nhau vẫn thấy ánh sáng bừng lên đâu đó, có thể trên những ngọn thông, và tiếng cười trong tiếng nhạc vang ngân. Mời các bạn đọc những bài thơ mùa đông của các tác giả nổi tiếng sau đây.
SAO KHUÊ
Ngưng Thu
Mùa đông rồi cũng
vỗ cánh bay đi
Cầm dấu ái trên tay, em vội vàng xuống phố
Váy hoa bay căng gió… túi mọng đầy
Nàng đông khoác áo trắng lưng chiều…ùa qua ngõ nhỏ
Em cũng muốn gieo hạt nhân tình ngang lối đó mà anh !
Trong em bây giờ phố vẫn ngắt xanh
Tiếng vọng phố tan tầm lại vỡ òa không gian hoàng hôn đỏ
Từng sợi nắng xuyên màu thủy tinh.
Chiều không dưng méo mó
Hay là rét đông về làm mắt phố co ro.
Áp tay lên ngực mình em sưởi cho làn dấu ái khỏi hư hao
Góc phố quen,
quán chiều chỗ ngồi xưa chỉ mình em …
và khoảng ghế kia vẫn trống
Giọt café rơi đều chạm đáy cốc im lìm…mà nghe song sóng
Gió cứ đẩy mơ màng mấy sợi tóc ngà say
Trở gót quay về
em vẫn cầm dấu ái trong tay
Qua ngõ nhỏ
hình như …đông vẫn còn đang đứng
Thu ngưng đã lâu rồi, sao phố cứ ngây người ngơ ngẩn
Chắc phố cũng như mình
Ðợi một ngày
… đông cũng buồn mà vỗ cánh bay đi .
* Thơ Nguyễn Khoa Điềm
Pháp Hoan
giấc mộng
đầu đông
Thiên nhiên nhẹ nhàng chuyển động
Mặt trời chậm chạp quay vòng
Trong cái bóng quá lớn của mùa thu
Bên cửa sổ, hướng vào khu vườn bóng tối
Ánh sáng tinh khiết lạ thường
Tôi thiếp ngủ
Ngoài xa một người chăn ngựa đi đến
Chàng mở cửa chiếc chuồng của những giấc mơ
Bầy ngựa trắng tự do
Lao ra ngoài thế giới
Với tiếng hí vang vọng tới bên kia vùng thảo nguyên rộng lớn
Kêu gọi giờ phút nghỉ ngơi cho cuộc đời
Bất chợt có tiếng sấm động trên bầu trời
Bầy ngựa trắng vội vàng trở lại bên trong những giấc mơ
Nhưng con bé nhất chậm chân không về kịp
Trước khi tôi thức giấc
Nó chồm lên trong dáng vẻ hãi hùng
Rồi hoá thành bông tuyết đầu tiên rơi vào bầu trời mùa đông
Deutschland, 2011-2012
Khương Hà
Gió qua đồi vẫn hát
Chẳng biết mùa đông đã trôi qua như thế nào
Những hội chợ phù hoa đã tàn như thế nào
Em từ chối sự mời mọc của mù sương lẫn ấm nắng
Lang thang trong khu vườn của chúng mình
Nơi những đám rêu còn in dấu giày của anh
Những gốc cây còn hằn vết bàn tay anh vun
Em lang thang trong căn nhà của chúng mình
Thắp lên từng ngọn nến
Lẩm nhẩm vài câu vu vơ
I’m dreaming of a white Christmas…
Chẳng có thiên sứ nào về hát đêm nay
Oh Holy Night…
Những ngón tay run rẩy chạm vào từng sợi dây đàn
Ngân lên lời rét buốt
Em muốn giấu tiếng hát vào một cõi thẳm sâu để được bình yên quỳ bên vết thương mình
Tỉnh táo và nghĩ về anh
Về những gì đã một lần hạnh ngộ và mãi mãi trượt khỏi quỹ đạo buồn tẻ của thời gian
Ðã bay về thế giới khác
Như anh
Có lẽ đã “cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác” *
Và mặc “chiếc áo em chưa từng thấy bao giờ”
Châm điếu thuốc, rít một hơi thật dài
Khói chảy tràn lơ đãng
Lạnh như sương và buồn như sông…
Mùa đông
Gió rít ngoài cửa kính
Những thanh âm khô khốc va vào nhau lập cập
Em mâu thuẫn trong sự cầm tù bởi chính mình
Những khao khát cũng vấp vào nhau ngã nhoài
Chúng nhìn em trách móc
Khẽ vươn tay đốt lò
Lửa bùng lên vĩnh cửu
Phía ngoài kia
Gió qua đồi vẫn hát
Biết đêm nay
Sông có qua đời?