Menu Close

Monsieur DuPrée

Đêm mùa Đông, trời lạnh giá. Gió thổi hun hút đầy trời… Mẹ Maria – lúc bấy giờ mang thai sắp tới ngày khai hoa nở nhụy – cùng với ông Joseph đang trên đường về quê dự kiểm tra dân số. Bóng tối đã phủ khắp mà ông bà không tìm được nơi để trọ, bèn dắt nhau ra ngoài cánh đồng nơi có một cái hang cho mục đồng và cừu trú ngụ qua đêm. Và Chúa Giê Su đã ra đời trong hoàn cảnh đó. Chúa sinh ra trong sự nghèo hèn, thương khó. Chúa trước hết là của người nghèo. Từ đó Phúc Âm của tình yêu thương được truyền đi khắp địa cầu.

Và Phúc Âm đã đến với ông già và con chó trong câu chuyện cảm động sau đây. NS

Ta sẽ chẳng bao giờ quên chú mày được đâu,” ông già lẩm bẩm. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo của ông. “Ta đã già rồi. Ta không thể lo cho chú mày được nữa.”

Nghiêng đầu qua một bên, con chó nhìn ông chủ. “Gâu gâu… Gâu gâu…” Nó vẫy đuôi tíu tít, như chờ đợi muốn biết ông chủ đang định làm chuyện gì.

“Bây giờ đến thân ta, ta chẳng còn lo được nữa, huống gì phải lo cho chú mày.” Ông già phát lên ho húng hắng. Lấy chiếc khăn tay che, ông xì mũi thật mạnh.

“Mai đây, ta sẽ vào nhà dưỡng lão, không thể đem chú mày theo được. Ở đó cấm nuôi chó, chú mày biết đó.”

Rồi ông già, lưng đã còng vì tuổi tác, cúi xuống vuốt ve đầu con chó.

monsieur-dupree
Thắm Nguyễn

“Chú mày đừng lo gì hết nhé. Ta sẽ tìm một ngôi nhà thật đẹp và một người chủ thật tử tế cho chú mày.” Ngẫm nghĩ một lúc ông già nói thêm, “Mà với vẻ đẹp mã của chú mày, ta nghĩ sẽ chẳng có khó khăn gì đâu. Ai mà chẳng thích có một chú chó đẹp.”

Con chó đập đuôi thật mạnh. “Gâu, gâu… Gâu, gâu…” Trong mùi mồ hôi của ông già trộn lẫn với mùi thức ăn thơm phức, con chó con cảm thấy vô cùng ấm cúng. Nhưng rồi một cảm giá sợ hãi lại đến với nó. Con chó cụp đuôi đứng lặng.

“Lại đây nào, chú nhỏ.” Vẻ khó nhọc, ông già quỳ xuống sàn và âu yếm kéo con chó lại gần. Ðoạn ông lấy một sợi dây màu đỏ buộc vào cổ nó thắt thành một cái nơ. Sau đó ông đính một mảnh giấy viết sẵn vào sợi dây. Con chó lo lắng không biết trong mảnh giấy viết gì.

Ông già nói, “Trong mảnh giấy này, ta ghi: Chúc Giáng Sinh Vui Vẻ! Tên tôi là Monsieur DuPree. Tôi khoái ăn sáng với thịt hun khói và trứng – cả bắp popcorn nữa. Chiều, tôi ăn thịt với khoai tây nghiền. Chỉ vậy thôi. Tôi chỉ ăn hai bữa mỗi ngày. Ðổi lại, tôi sẽ là người bạn trung thành nhất.”

“Gâu gâu!.. Gâu gâu!..” Con chó bối rối, đưa mắt lên như muốn hỏi điều gì đang xảy ra vậy?

Ông già lại cúi xuống, xì mũi vào khăn tay . Bám vào thành ghế, ông từ từ đứng dậy. Vừa mặc áo khoác, ông với tay lấy cái xích của con chó và nói nhẹ nhàng, “Lại đây, chú mày. Con dễ thương của ta!” Ông mở cửa bước ra bên ngoài trời lạnh và gió rít, kéo theo con chó. Bóng chiều chập choạng. Con chó kéo ghì sợi xích lại. Nó không muốn đi!

“Thôi mà, đừng làm ta khó xử. Ta hứa với chú mày, sống với người khác chú mày sẽ sung sướng hơn ở với ta.”

Ðường phố vắng hoe. Tuyết bắt đầu rơi. Ông già và con chó cất bước đi trong cơn gió rét. Rất nhanh, tuyết phủ trắng lề đường, cây cối và những tòa nhà xung quanh.

Một lúc sau, ông già và con chó đến trước một tòa nhà lớn có những cây cao bao quanh và đang quay cuồng, rú rít trong cơn gió. Ông già dừng lại. Con chó cũng dừng lại. Cả hai run lên vì lạnh. Ánh sáng lung linh chiếu ra từ các cửa sổ, và từ trong nhà vang ra tiếng ca mừng Giáng sinh.

“Ðây sẽ là nhà cho chú mày đó,” ông già nghẹn ngào thốt lên. Rồi ông cúi xuống cởi xích ra, mở cửa rào thật nhẹ để chó bước vô. “Tới đi. Tới cào cánh cửa kia kìa.”

Con chó hết nhìn tòa nhà lại nhìn lại ông chủ già nua. Nó không hiểu. “Gâu gâu!.. Gâu gâu!..”

“Tới đi.” Ông già đẩy con chó. “Ta không còn giúp gì cho chú mày được nữa,” ông già nói như gắt “Tới ngay đi!”

Con chó đau lòng. Nó chỉ nghĩ ông chủ nó không còn thương yêu nó nữa. Nó đâu hiểu nỗi lòng của ông. Từ từ, rụt rè, nó bước tới, leo lên bậc thềm. Nó cào lên cánh cửa. “Gâu gâu!.. Gâu gâu!..”

Quay đầu nhìn lại, nó thấy ông chủ nó nấp sau một cái cây khi cánh cửa mở ra. Một cậu bé xuất hiện trong cánh cửa ngập ánh đèn. Khi cậu bé thấy con chó, cậu giơ hai tay lên và la lớn “Trời ơi, Bố Mẹ ơi, xem ông già Noel đem lại cho con cái gì nè!”

Nước mắt lưng tròng, ông già đứng nhìn cảnh đó từ phía sau cái cây. Ông thấy người mẹ đọc mảnh giấy rồi nhẹ nhàng âu yếm kéo con chó vào bên trong. Mỉm cười, ông già lấy tay áo khoác đã lạnh cứng chùi nước mắt rồi ông biến mất vào bóng đêm, chỉ thoảng nghe vọng lại. “Chúc “Giáng Sinh Vui Vẻ”, anh bạn của tôi ơi!”

NS

(Christa Holder Ocker – viết lại theo bản dịch Trần Xuân Hải)