Menu Close

Nguyễn Phan Thịnh

Nhà thơ Nguyễn Phan Thịnh sinh năm 1943 tại Hà Nam, theo gia đình di cư vào miền Nam năm 1954. Trước 1975, ông đã xuất bản những thi tập: Hư ngôn (in typo, Huế, 1969) và Mơ một sáng mai hồng (in ronéo, Phan Rang, 1/1975); sau 1975: Lãng mạn đời trăng (thơ in chung, nxb Cà Mau, 1989) và Tình ca mưa (thơ, nxb Thanh Niên, tp.HCM., 2002)
Nguyễn Phan Thịnh đã vĩnh viễn ra đi vào sáng Chủ Nhật 27 tháng 5 năm 2007 tại tư gia ở Sài Gòn.

nguyen-phan-thinhNgười viết mục này đã từng yêu thích bài thơ Tuyết Xưa của Nguyễn Phan Thịnh. Ngôn ngữ thơ anh chọn lọc, trong sáng. Cái nhìn của anh muốn xuyên qua sự vật để tìm tới ý nghĩa thẳm sâu, ngay cả trong tình yêu. Có thể nói Nguyễn Phan Thịnh rất thận trọng khi làm thơ và anh đã thành công, khiến người đọc ưa thích và gần với mình.

SAO KHUÊ

lặng lẽ Đà lạt

anh không nói được gì
ngựa thồ già đăm chiêu
trên vách đồi đất lở
trơ gốc thông ngửa mặt trông trời
bất tuyệt xanh
thổn thức xanh
những giọt mưa trong đêm vô ích

dù rất khao khát em ơi
nói một điều gì vui thầm
với em trước hoàng hôn
đêm những vì sao mọc
thật gần và trên tóc em
lấp lánh hương cổ tích
thần thoại đã chết

đời chúng ta những chân đồi
những sườn đồi bất tận
có những khi chúng ta lên đồi
vất vả như hôm nay tận nóc
trời cao và đất xa
tình yêu xui chúng ta ứa nước mắt
trước huyền nhiệm của thời gian

và của tự nhiên
và của hư không
và của những ngọn gió
và của những lá non
và của những áng mây
và của sao hôm
và của những gì không nói

những chân đồi thầm lặng
sườn đồi thầm lặng hơn
đỉnh đồi em ơi thầm lặng nhất
của chúng ta mong manh
như hai hạt bụi
như hai hạt bụi từ những vì sao
long lanh ước mơ tuyệt vọng

của tình yêu làm người
chúng ta đã không thể nào hiểu được
dưới im lặng của bầu trời
sự linh thiêng bí ẩn của hơi thở
như cuộc sống lướt qua những sườn đồi
trong mưa chúng ta âm thầm khóc
bên ngựa thồ già mồ côi

8/2005

dưới trời sao

chúng ta chia sẻ điều gì?
những vì sao mọc sớm một buổi tối mùa đông gió thông thốc trên tầng cao
không ai nhìn
những vì sao mọc trong đêm, lấp lánh, và lặn trước trời sáng
không ai nhìn
vì không ai nhìn lên

anh nói nhiều, những điều không mới
chỉ làm thêm sáng tỏ một điều tôi hằng chối cãi
rằng, anh có thể gọi tên tất cả những chòm sao
trên bản đồ thiên văn mê cung rối rắm
nhưng chúng ta đang đứng dưới trời sao
anh không hề trông lên

anh nhắc đến Chúa Giê-su và tín lý mặc khải
mọi thiện ác đều là ý ngài
tất cả chúng ta đều tội lỗi
và sẽ chỉ được cứu rỗi nhờ đức tin
hoả ngục dành cho người ngoại đạo
thật đáng thương
chúng ta chẳng làm được gì cả

anh nhắc đến Phật Thích-ca
dạy chúng sinh lẽ vô thường
mọi thiện ác đều tùy duyên
tất cả chúng ta đều là Phật sẽ thành
và niết bàn ngoài vòng luân hồi sinh tử
ở nơi tâm rỗng không
tuyệt diệt sở tri chướng
chúng ta làm gì cũng ở trong mê vọng

anh nói anh thật bé nhỏ, tất cả chúng ta
không thể làm được gì, không thể
anh nhắc đến những tuổi tên lừng lẫy
cũng chẳng làm được gì
giờ này đã chết đi hay đang sống âm thầm
thậm chí sống sợ sệt
lẫn những kẻ vô danh và bọn tầm thường
rải rác trên khắp thế giới canh chừng bọn khủng bố giả danh

gió vẫn thông thốc trên tầng cao bệnh viện
nghe vẳng tiếng thở than rất già rất yếu, như nhắc nhớ ý nghĩa thời gian
và trước trời sáng những vì sao mờ dần
tiếng người khóc gió đưa đi, rung động
rỉ rên đám lá cây trong vườn tối
còn bên tôi, anh co ro lạnh và ho

tôi muốn nói, nếu anh nhìn lên
anh sẽ thấy mỗi ngôi sao là một linh hồn
mỗi ngôi sao là một hy vọng
ngay cả ngôi sao băng vút nhanh biệt tăm
cũng bay theo một ước nguyện sẽ thành
và dù chúng ta đứng ở bất cứ đâu
nếu nhìn lên cũng thấy y hệt một trời sao
y hệt một trời sao, như nhau

chúng ta bất lực trước khổ đau
và chúng ta thấm đậm khổ đau, đã quá lâu
vì chúng ta là người lương thịện
chúng ta bé nhỏ, tầm thường, yếu hèn
chúng ta chẳng làm được gì cả
nhưng cũng như mấy vì sao lặng lẽ lấp lánh
trên trời đêm thông thốc gió mùa rét
nếu có mắt ai nhìn lên trong quẫn bách vô vọng

ấy là lúc con người tin không còn Phật Chúa
con người bơ vơ bé nhỏ trước những quyền lực vĩ đại của tự nhiên cũng như nhân tạo
và dưới trời sao con người trông lên
gặp gỡ những linh hồn sáng suốt lặng câm
những trái tim lương thiện nuôi giữ những ước mơ
tôi muốn nói, điều sẻ chia duy nhất đêm nay
là hãy sống đến tận cùng thao thức
cho dù không bao giờ thấy được ánh bình minh
dưới mặt trời không ai dám trông lên

16/01/05