Khi tôi về đến nhà, thì ngón tay út của nàng đã bị đứt lìa.
Nàng nằm đó, bờ môi bợt màu hơi mỉm cười trên khuôn mặt xanh xao. Mái tóc rối như một đám rong buồn. Ðôi mắt vừa mãn nguyện vừa thách thức.
Nàng nằm đó, lọt thỏm trên chiếc sofa – bed màu nâu, bên cái bàn thấp còn vương vãi những vết máu đỏ tươi. Một tay nàng vẫn vịn lên thành ghế sofa và tay kia, bàn tay có ngón út đã đứt phăng thì thõng xuống dưới. Máu vẫn tiếp tục rỉ xuống nền nhà thành một vũng.
Nàng nằm đó. Không đoái hoài đến sự hiện diện của tôi. Cứ như nàng đã biết chắc rằng tôi sẽ trở về. Cứ như nàng đã đọc được hành vi của tôi: sẽ hoảng sợ hay sốt ruột khi nhìn thấy cảnh huống quái đản này. Cứ như nàng có thể nghe thấy nhịp tim thảng thốt hoảng sợ và cả sự day dứt của tôi khi nàng lấy cơ thể của mình ra để đập phá. Ðã đến lúc nàng có thể làm mọi chuyện, nàng muốn tôi phải hiểu điều đó.
Tôi bước đến gần và ghé môi xuống tai nàng:
– Ngón tay đâu rồi?
Nàng vẫn bất động. Máu vẫn nhỏ xuống nền gạch. Tưởng chừng tôi có thể nghe thấy rõ từng thanh âm của mỗi giọt máu chạm vào men gạch. Bàn tay của nàng trở màu tím ngắt. Nhưng chân nàng khẽ động đậy. Bàn chân nhỏ nhịp nhịp lên nệm sofa. Mắt nàng vẫn nhắm hờ.
– Nói mau, ngón tay để đâu rồi?, tôi hỏi như tra tấn.
Môi nàng khẽ mở. Nụ cười khinh bạc nhạt nhẽo đã rõ ràng hơn. Nụ cười đó muốn nói rằng, tôi chẳng là gì nữa trước cuộc đời của nàng. Mà dường như nàng đã nói điều này một lần, bằng ngôn từ trên môi miệng, rất rạch ròi vào đêm trước, trước khi tôi quyết định ra đi. Bây giờ, nàng sẽ không còn muốn dùng đến ngôn từ nữa. Nàng sẽ dùng đến ngôn ngữ cơ thể. Những giao tiếp phi ngôn ngữ để nói về sự coi nhẹ đối phương, nàng đang sử dụng thật là tài tình.
– Nói đi, em đã để ngón tay đâu rồi?, tôi lại hỏi. Và lần này, tôi lay lay vai nàng.
Nàng khẽ thở dài. Khi cơ thể nàng hơi lung lay, tôi nhìn xuống nền nhà, thấy máu chảy nhanh hơn. Vì bàn tay hơi cử động, nên vũng máu bị phá vỡ hình thù ban đầu. Những bụi máu bắn ra chung quanh nhiều hơn. Ở vành ngoài của nó, có cảm giác đã bị đông quánh, lên màu đỏ bầm. Còn chỗ trung tâm, nơi ngón tay vẫn không ngừng rỉ xuống, lại có màu đỏ tươi. Vũng máu nàng đang nhìn tôi với sự giận dữ của nó. Như thể nó muốn tóe lên, nhuốm đỏ tôi trong chốc lát. Còn nàng, cái cơ thể đang trút dần sức sống ra bên ngoài qua bàn tay lem luốc xanh xám kia đang muốn cho tôi thấy một bài học, một sự khủng bố trí óc thật bất ngờ và nặng nề. Trò đùa ấy như muốn phá hủy sự lạnh lùng muôn thuở của tôi. Nó muốn nhắc nhở tôi rằng, đã đến lúc sự tàn nhẫn trong vẻ điềm đạm đã bị thách thức trầm trọng.
Tôi ghé sát môi nàng và chẳng mảy may nghe chút hơi ấm nào quen thuộc:
– Nói cho anh nghe, em đã bỏ ngón tay ở đâu?, giọng tôi thì thầm.
Nàng khẽ quờ bàn tay đặt trên thành ghế đẩy cổ tôi ra. Và mở mắt nhìn vào tôi. Cái nhìn nghiêm khắc như quan tòa trước phạm nhân trước giờ đọc bản án. Tôi sốt ruột nhìn xuống vũng máu, nhìn qua con dao để trên bàn rồi nhìn lại nàng.
– Em làm vậy để làm gì?
Nàng vẫn không trả lời. Chân nàng nhịp mạnh hơn. Có cảm giác cơ thể nàng cũng đang nhún nhảy theo một điệu nhạc mơ hồ nào đó. Nhưng tôi nghĩ, đó là điệu nhạc của sự đắc thắng khi nàng biết thứ ngôn ngữ cơ thể mà nàng đang sử dụng đã tạo ra hiệu ứng mạnh đối với tôi. Nàng đang ở thế thượng phong trong trò kịch này, còn tôi, là kẻ được dự báo sẽ thất bại trong trò thử thách này.
– Em phải nói cho anh biết, em để nó ở đâu? Ngón tay út của em. Anh phải cứu nó trước khi quá muộn…
Nàng lấy bàn tay lành lặn vuốt tóc. Trên vành môi nàng lấm tấm mấy giọt mồ hôi. Nàng lấy bàn tay vuốt trên mặt mình. Và nhắm mắt. Tôi nhìn lên ngực nàng. Ðường cong vẫn phập phồng thở. Nàng có vẻ thở mạnh hơn từ khi tôi ghé sát môi vào mặt. Nhưng tôi biết đó không còn là niềm xao xuyến như khi ái ân mà là một dạng thức khác, có thể là sự giận dữ đã được kìm nén và ngụy trang quá khéo léo. Tôi đứng dậy, đi đến góc phòng, đá tung cái sọt rác. Vài mảnh giấy vụn xổ tung nhưng không thấy vật cần tìm, ngón tay út của nàng. Tôi vào toilet và ngó quanh quất, chẳng thấy một dấu hiệu nào cho biết nàng đã đem ngón tay bị đứt lìa vào đây. Tôi trở lại chỗ chiếc bàn và cầm con dao lên. Vết máu khô kết trên lưỡi dao cũng chẳng trả lời cho tôi được rằng nàng đã quẳng ngón tay đi đâu cả.
Tôi như một gã tâm thần bị lên cơn kích động, đi đi lại lại, mồ hôi toát ra ướt đẫm lưng áo. Bàn chân như có một luồng điện cực mạnh sốc ngược lên đầu khiến tôi hung hăng và mất đi khả năng kiểm soát. Trong khi đó, nàng vẫn nằm yên, đưa mắt nhìn tôi một cách thỏa mãn. Máu vẫn nhỏ những giọt chậm chạp xuống nền nhà. Cứ như thể, chỉ ít phút nữa thôi, máu sẽ cạn và nàng sẽ trút hết tinh huyết của mình ra bên ngoài.
– Ðồ điên, nói mau. Sao em làm vậy? Ðừng có đùa với mạng sống của mình như thế chứ. Em đã để nó ở đâu?
– Quan trọng gì!, nàng nói cùng hơi thở dài như bị nén từ lâu trong lồng ngực.
Ba tiếng “quan trọng gì” được thoát ra cùng với một giọt máu vừa rơi, chúng là sự giải thoát khỏi cơ thể nhỏ bé cái nặng nề bế tắc. Nàng lại nhắm mắt. Lần này, hai mi mắt khép lại rất nhẹ nhàng, như thể đó không phải là sự cố tình nhắm mắt mà là một cơ chế tự nhiên, đã đến lúc phải khép lại một cái nhìn về cuộc đời.
Tôi bế xốc nàng lên vai và tung cửa chạy ra bên ngoài. Chỗ vết thương của ngón tay bị đứt lìa, máu vẫn chảy. Tôi nghe máu nhỏ lên lưng áo tôi và xuống nền nhà. Những giọt máu như đuổi theo tôi. Môi nàng xanh xao bợt bạt vẫn thấp thoáng cái cười kiêu hãnh, tóc nàng xổ tung như một bối rong trong vùng nước xoáy. Bộ đồ trắng nàng vẫn mặc mỗi khi lên giường lấm đầy máu. Mắt nàng vẫn nhắm hờ.
– Em ơi, sao lại dại dột thế này?
Tôi gào lên trong khi kéo cửa xe để đưa nàng đến bệnh viện. Tôi đặt nàng vào trong xe. Nàng nằm thõng thượt trên băng ghế sau. Máu vẫn đổ xuống sàn xe. Những giọt máu như đang đuổi theo tôi từ phía sau. Tôi gục đầu vào vô-lăng như một kẻ day dứt tột cùng khi chính mình đã thúc đẩy xảy ra một tình thế tệ hại. Nhưng tôi bị dựng đầu lên khi nghe thấy phía sau là tiếng cười khanh khách.
Tôi quay ngoắt lại nhìn. Nàng vẫn nằm bất động. Tiếng cười vẫn thoát ra, khanh khách, từ vũng máu ở dưới sàn xe.
o O o
Sau những giờ ân ái, chúng tôi vẫn nằm bên nhau, ve vuốt cơ thể của nhau và nghe khoái cảm dần dần tan biến. Những lúc ấy, nàng thường ngậm từng ngón tay của tôi và đôi khi cắn nghiến ở đầu ngón út. Trong hơi thở nóng, nàng nói rằng: Trong các ngón tay, em yêu nhất là ngón út. Nó dễ thương quá và yếu ớt quá. Nó thật tội nghiệp, nhiều khi em ước chi được nuốt nó vào mình.
Nhưng khi nói điều đó, là nàng nói với ngón út của tôi, thưa bác sĩ.

NVN