Menu Close

Nguyễn Đức Sơn

Nguyễn Ðức Sơn gốc ở Thừa Thiên Huế, làm thơ rất sớm với bút hiệu Sao Trên Rừng. Cùng với Bùi Giáng và Phạm Công Thiện ông được coi là ba kỳ nhân nổi danh về tài năng và sự quái dị trong làng văn nghệ miền Nam trước 1975. Ông cũng được xem là một trong tứ trụ thi ca của miền Nam, ba người còn lại là Bùi Giáng, Thanh Tâm Tuyền, Tô Thùy Yên.

Ông ở nhiều nơi Phan Rang, Sài Gòn, Bình Dương  –  Thủ Dầu Một, Blao – Lâm Ðồng và sinh sống bằng nghề dạy học ngoại ngữ. Năm 1967 ông lấy bà Nguyễn Thị Phượng. Ðám cưới được tổ chức tại chùa Tây Tạng, Thủ Dầu Một – Bình Dương. Ông bà sinh được 9 người con. Năm 1979, ông đưa gia đình lên ngọn đồi Phương Bối, Lâm Ðồng để sống một cuộc sống thanh tịnh. Ðến nay gia đình ông vẫn sống ở đó. Tại đây ông đã trồng tới hàng vạn cây thông trên ngọn đồi Phương Bối rộng tới hàng chục hec-ta. Ông còn có biệt danh Sơn Núi.

Phần nhiều những bài thơ của Nguyễn Ðức Sơn đều ngắn phản ảnh những giây phút chợt qua nhanh của tâm tư và mang nhiều chất nguyên thủy hoang sơ của những dấu chân đi tìm một điều gì mà chính thi sĩ vẫn chưa hoàn toàn mường tượng được. Ông nổi tiếng ngổ ngáo, coi thường mọi sự, không ngại chuyện dâm ô, trong thơ ông có cả những danh từ tục tĩu. Tuy nhiên qua những chuyện như thế ông vươn đến cõi tâm linh khiến thơ ông có giá trị được nhiều người ngưỡng mộ.

Nhà văn Bửu Ý ví Nguyễn Ðức Sơn như một con tê giác cứ húc bừa húc bãi về phía trước như có một ngọn lửa đốt thâm tâm. Ông cáu kỉnh gây sự với mọi người, không lý gì đến bạn hay thù, nói và viết theo ý riêng mình kiểu của một kẻ quen sống đơn độc trong cách ăn nói cư xử có sự nghiệt ngã phê phán quá đáng. Nhưng với thiên nhiên thì mở lòng ra, thoải mái rất thong dong ở những vùng biển vùng núi của những quá khứ của cuộc sống đã qua của những mơ ước đã có, đã hằng hiện hữu…

SAO KHUÊ

nguyen-duc-son

Một mình đi luồn vô luồn ra trong núi chơi

 

Khi thấm mệt tôi đi luồn ra núi

Cuối chiều tà chỉ gặp cỏ hoang sơ

Bước lủi thủi tôi đi luồn vô núi

Nghe nắng tàn run rẩy bóng cây khô

Chân rục rã tôi đi luồn ra núi

Hồn rụng rời trước mặt bãi hư vô

 

Một mình nằm thở

đủ kiểu trên bờ biển

 

Ðầu tiên tôi thở cái phào

Bao nhiêu phiền não như trào ra theo

Nín hơi tôi thở cái phèo

Bao nhiêu mộng ảo bay vèo hư không

Sướng nên tôi thở phập phồng

Mây bay gió thổi trời hồng muôn năm

Mai sau này chỗ tôi nằm

Sao rơi lạnh lẽo âm thầm biển ru.

 

Ðốt cỏ ngoài rừng

 

Xem cha đốt cỏ ngoài rừng

Nâng niu mẹ ẵm theo mừng không con

Có vài chiếc lá còn non

Gió xua lửa khói nổ giòn trên không

Nắng tà trải xuống mênh mông

Bước theo chân mẹ cha bồng hư vô 

 

Mai kia

 

Mai kia tan biến hận thù

Giữa đêm sao chiếu mịt mù phương đông

Cha về ôm cả biển sông

Duỗi chân duỗi cẳng nằm không một đời

Cho con cha hứa một lời

Ðuổi mây thiên cổ rong chơi suốt ngày

Thu nào tóc bạc òa bay

Có con chỉ trỏ mới hay tuổi già

Cúi hôn trời đất đậm đà

Cha tan theo bóng trăng tà vạn niên 

 

Ði thăm bạn sắp đẻ

ở Di Linh

 

Sắp đẻ ở Di Linh cây cối chào chị

Sắp đẻ ở hư không rừng và chị ôm nhau hát

Tôi giấu mặt đi ven hồ lạnh giá

Căn nhà gỗ phần mộ thanh xuân

Những ván thông dày đặc gỗ quan tài

Của tóc của chị của tình nhân

Của dương cầm bỏ phế đúng một năm

 

Sắp đẻ ở Di Linh cô đơn hùng dũng

Chị thu mình như một con mèo mun

Chị thu mình như một vũ nữ Ba Lan

Chị thu mình như một dĩa hát cũ

 

Oh, my tormented heart

Buổi chiều chết trên cây thánh giá

Hãy quên tôi như một mũi tên

 

Cây bông

 

Ðụ mẹ

Cây bông

Hắn không

Lao động

Ai trồng

Chật chỗ

Mày nhổ

Xem sao

Máu trào

Thiên cổ 

 

Vũng nước thánh

 

anh sẽ đến bất ngờ ai biết trước

miệng khô rồi nẻo cực lạc xa xôi

ôi một đêm bụi cỏ dáng thu người

em chưa đái mà hồn anh đã ướt 

 

Mang mang

 

Mang mang trời đất tôi đi

Rừng im suối lạnh thiếu gì tịch liêu

Tôi về lắng cả buổi chiều

Nghe chim ăn trái rụng đều như kinh

Còn một mình hỏi một mình

Có chăng hồn với dáng hình là hai

Từng trưa nằm nghĩ đất dài

Phiêu phiêu nhẹ cái hình hài bay lên

Mù sương âm vọng tiếng huyền

Có con dơi lạ bay trên cõi đời

Sau xưa mắt đã ngợp rồi

Tôi nghe tôi chết giữa trời thinh không

 

Hãy quên tôi như một loài chim đêm

 

Anh đưa chị về đây để tự vận

Chị thổ huyết ba lần tôi chứng kiến

Khi rừng già thấp xuống thấp xuống

Buổi sáng chị tắm sương mù

Buổi chiều chị đốt cỏ để hong đời chị

Hiu hắt như đời tôi chị đứng lên

Hai mươi bảy năm tuột mất thanh xuân

Ôi nắng vàng dòng thác Gougah

Rừng và chị ôm nhau hát

Sẽ đẻ ra một đứa con

Rừng và chị ôm nhau chết