Menu Close

Phạm Ngọc Lư

Phạm Ngọc Lư sinh năm 1946 tại Thừa Thiên. Cựu sinh viên Viện Hán Học và Ðại Học Văn khoa Huế. Bước vào con đường văn chương trong những năm sống và dạy học tại Tuy Hòa trước 1975.

pham-ngoc-lu

Hiện cư ngụ tại Ðà Nẵng, đang điều trị ung thư ở bệnh viện thành phố. Nhiều bạn văn nghệ đã đến thăm: Ðỗ Hồng Ngọc, Nguyễn Quang Chơn, Thu Vàng… Riêng ca sĩ Thu Vàng đã hát cho Phạm Ngọc Lư nghe một bài của Phạm Duy trong lần ghé thăm hồi tháng qua. Thi phẩm xuất bản: – Ðan Tâm (Thư Ấn Quán, Hoa Kỳ, năm 2006) – Mây nổi (tác giả tự xuất bản, in rất giới hạn)

Thơ của Phạm Ngọc Lư đã xuất hiện trên nhiều tạp chí văn học trước 1975 và được nhiều người yêu thích. Cảm xúc tinh tế, hình ảnh độc sáng, ngôn ngữ chọn lọc đã tạo nên giá trị của thơ Lư. Hôm nay chúng tôi xin giới thiệu một bài rất nổi tiếng của Phạm Ngọc Lư: Biên Cương Hành. Nhà văn Khuất Ðẩu ca ngợi bài này là “thốn tâm thiên cổ”. Du Tử Lê thì gọi Biên Cương Hành là “cơn địa chấn thi ca”. Chúng ta đọc bài thơ thấy lại một thời bi thảm của chiến tranh và cảm thấy lạnh toát rợn người theo từng câu thơ. Ðây mời bạn cùng đọc – SAO KHUÊ

 

Thuyền Quyên

 

Em từ tình sử bước ra

Y trang yểu điệu đôi tà mộng bay…

 

Chờ nhau gác gió lầu mây

Nghìn đêm giọt nến rơi đầy trang thơ

Nghìn đêm sông lạnh trăng mờ

Trương Chi bạc tóc bên bờ Tương giang

 

Chiều nao nhất kiến hồng nhan

Chiều nay xác bướm rơi vàng mộ hoa

Áo xưa mộng mị đôi tà

Ðành thôi xếp lại Nam Kha gối đầu

Mơ gì phong các vân lâu

Mà theo chim mộng tìm nhau cuối trời

 

Ðêm nay nước chở thuyền trôi

Thuyền quyên em chở tình tôi xuôi dòng

Ngày mai lặng lẽ hư không

Còn chăng đôi hạt bụi hồng… thơ bay

 4 – 1996

 

Ðêm Nước Lũ

 

Ðiên tiết đất trời mưa mưa mưa

Sông nghênh ngang nước nhảy lên bờ

Ðêm ngồi canh nước chun qua cửa

Sờ soạng chân giường coi ướt khô

Ngó trước nhìn sau nghe động tĩnh

Lửa đèn run, bóng nước thập thò

Mưa xóc ngang hông nhà thót bụng

Nhổm người quýnh quáng giả vờ ho

Bất thần ngứa miệng ho sù sụ

Liếp cửa rêm mình cọt kẹt kêu

Gió tru tréo như bầy ma đói

Mưa vỡ mồ ác quỷ hò reo

Ðêm chìm lỉm đen ngòm địa ngục

Bỗng thấy đời ta nổi lều bều

Giữa trùng trùng âm binh thủy tặc

Ðôi mắt nào ướt sũng nhìn theo…

Quê làng, 10 – 1977

 

Biên Cương Hành

 

Biên cương biên cương chào biên cương

Chào núi cao rừng thẳm nhiễu nhương

Máu đã nuôi rừng xanh xanh ngắt

Núi chập chùng như dãy mồ chôn

Gớm, gió Lào tanh mùi đất chết

Thổi lấp rừng già bạt núi non

Mùa khô tới theo chân thù địch

Ta về theo cho rậm chiến trường

Chiến trường ném binh như vãi đậu

Ðoàn quân ma bay khắp bốn phương

Lớp lớp chồm lên đè bẹp núi

Núi mang cao điểm ngút oan hờn

Ðá mang dáng dấp hình chinh phụ

Trơ vơ chóp núi đứng bồng con

Khu chiến ngày tràn lan lửa dậy

Ðá Vọng Phu mọc khắp biên cương

 

Biên cương biên cương đi biền biệt

Chưa hết thanh xuân đã cùng đường

Trông núi có khi lầm bóng vợ

Ôm đá mà mơ chuyện yêu đương

Thôi em, sá chi ta mà đợi

Sá chi hạt cát giữa sa trường

Sa trường anh hùng còn vùi dập

Há rằng ta biết hẹn gì hơn?

 

Ðây biên cương, ghê thay biên cương!

Núi tiếp rừng, rừng tiếp khe truông

Hãi hùng chưa trời hoang mây rậm

Mùa mưa về báo hiệu tai ương

Quân len lỏi dưới tàn lá dữ

Lá xôn xao xanh mặt hoảng hồn

Sát khí đằng đằng rừng dựng tóc

Ma thiêng còn ngán lũ cô hồn

Cô hồn một lũ nơi quan tái

Có khi đã hoá thành thú muông

Cô hồn một lũ nơi đất trích

Vỗ đá mà ca ngông hát cuồng

Chém cây cho đỡ thèm giết chóc

Ðỡ thèm môi mắt gái buôn hương

 

Ðây biên cương, ghê thay biên cương!

Tử khí bốc lên dày như sương

Ðá chảy mồ hôi rừng ứa máu

Rừng núi ơi ta đến chia buồn

Buồn quá giả làm con vượn hú

Nào ngờ ta con thú bị thương

Chiều hôm bắc tay làm loa gọi

Gọi ai nơi viễn xứ tha phương?

Gọi ai giữa sơn cùng thủy tận?

Ai người thiên cổ tiếc máu xương?

Em đâu, quê nhà chong mắt đợi

Hồn theo mây trắng ra biên cương

Thôi em, yêu chi ta thêm tội

Vô duyên xui rơi lược vỡ gương

Ngày về không hẹn ngày hôn lễ

Hoặc ngày ta nhắm mắt tay buông

Thôi em, chớ liều thân cô phụ

Chiến trường nay lắm nỗi đoạn trường

Nơi nơi lạnh trăm dòng sông Dịch

Kinh Kha đời nay cả vạn muôn

Há một mình ta xuôi biên tái

“Nhất khứ bất phục phản” là thường!

 

Thôi em, còn chi ta mà đợi

Ngày về: thân cạn máu khô xương

Ngày về: hôn lễ hay tang lễ

Hề chi ! buổi chinh chiến tang thương

Hề chi ! kiếp cây rừng đá núi

Nghìn năm hồn quanh quẩn biên cương.

PNL – tháng 5.1972