Menu Close

Thơ Phùng Khắc Bắc

Phùng Khắc Bắc tên thật là Phùng Khắc Toàn, sinh năm 1944 tại Thạch Thất, Hà Tây, mất năm 1990. Phùng Khắc Bắc làm thơ, viết văn trong thầm lặng, các tác phẩm của ông chỉ được xuất bản sau khi ông qua đời vào năm 46 tuổi. Tác phẩm: Một chấm xanh (1992), Chiều xuân nắng hanh (1997), Đời thường, Ngày hoà bình đầu tiên.

mot-cham-xanh-1348825502_480x0-(1)

Ngày hòa bình đầu tiên

I.

Anh về lại ngôi nhà mình

Sau mười năm chiến tranh.

Mẹ đón anh buổi bình minh nhập nhoạng,

Cơn mưa đón anh buổi hừng đông chạng vạng,

Mưa… Mưa… Mưa…

Mưa ngoài trời

Khắp nơi,

Mưa ngoài sân,

Nhưng cũng mưa cả trong nhà…

Sau lời mẹ là lời mưa reo ca…

Nhà dột.

Chỗ nằm chỉ còn đủ độ dài giữa hai chiếc cột

Chiều rộng bằng khuôn chiếc tăng.

Mắc võng.

Lại mắc võng.

Vẫn là cây theo anh từ rừng về đây làm cột.

Võng đưa sẽ ướt,

Nhưng đã có con mọt trong cột làm âm thanh đung đưa

Ngày xưa,

Chỗ ướt mẹ nằm, sau mười năm

Vẫn chỗ mưa mẹ đứng

Mẹ trao cho anh chiếc đèn và bảo

Ðừng để ngọn lửa rụng!

Mẹ xếp những thùng, chậu, nồi, xoong…

Khúc nhạc mưa nhà dột tấu lên

Ru êm cánh võng.

Người lính nằm im,

Nghe âm thanh chiến tranh trong người mình cất giọng

Trong đêm hòa bình đầu tiên.

 

 

II.

Không có trái bom nào rơi đúng nhà mẹ,

Không có viên đạn nào bắn thủng mái nhà mẹ

Chỉ có đứa con trai đi xa

Chỉ có sự chờ đợi nặng nề giọt xuống

Ðã xuyên thủng mái nhà thành những lỗ to lỗ nhỏ khác nhau

Nắng mưa lọt vào sau

Xuyên

Xối

Những sợi nắng, những sợi mưa nếu có thể nối, cũng chỉ dài

Bằng một phần sự mong đợi

Và những hạt nắng, những hạt mưa nếu đem xếp lại, có thể cao hơn mọi trái núi.

Mười năm, cũng chỉ là thoáng qua,

Vì tuổi mẹ sáu bẩy lần hơn,

Mẹ vẫn nói đời mình như nắng trận mưa cơn…

Mái rạ của mẹ cũng không thủng lỗ chỗ

Nếu con chỉ đi ra đồng, ra chợ

Chứ không phải chiến tranh.

Có phải những viên đạn trong vô hình ý nghĩ

Bắn lúc đêm khuya vào đứa con thơ bé

Ðã để những lỗ thủng lốm đốm trên màu tóc mẹ

Như những hạt nắng hạt mưa giọt sót vào đây,

Ðể ai ai cũng phải nhìn và vội ngoảnh đi ngay…

Và đêm nào mẹ cũng khấn, để phập phồng một lần tin, một lần vui,

Nhưng tai ác hơn, mái nhà cứ thủng.

Chẳng có na-pan, lân tinh, phốt-pho

Chỉ có mưa nắng,

Sự xa vắng,

Khiến mái rạ mục mủn, bạc như màu tóc bạc,

Ðôi sẻ tự tình bị hẫng hốt hoảng vù lên, bụi mù như tro bay…

Mong đợi

Yêu đương,

Giả định: sống chết

Của mẹ về con, làm cho con được sống.

Con trở về giản dị,

Cái ngõ nhỏ, mái nhà quê,

biến thành cổng trời, thành lâu đài trong mắt mẹ đón con.

Buổi sớm,

Nắng xiên nghiêng,

Anh nằm ngửa,

Mái nhà có mắt nhìn anh

Người lính

Lần đầu tiên giật mình…

Những hạt bụi nhảy múa rung rinh,

Những con đường sáng lên như nắng

Và mỗi người là hạt bụi lung linh.

Mẹ vẫn lên nhà xuống bếp một mình,

Chiến thắng của mẹ là anh

Niềm vui của mẹ là anh.

Nỗi buồn của anh không phải trong chiến tranh…

Những sợi nắng xuyên qua nhà mình

Thành những mũi tên

Thành những viên đạn,

Bắn tiếp vào anh không gì che chắn

Phải nhận tất cả,

Vẫn anh.

Hôm qua chưa nhận một viên đạn

Hôm nay nhận những lỗ thủng

Anh về quê không mang súng

Vũ khí lúc này

Hai bàn tay.

Mẹ giục:

– Ăn cơm, con!

Hòa bình trong canh cua, mồng tơi, cà

Mùi ổ rơm.

 1985

mot-cham-xanh-1348825502_480x0