Trong lúc chờ đợi máy bay ở phi trường để về lại vùng nắng ấm Florida, tôi đã viết những dòng chia sẻ trải nghiệm này của mình sau cuộc đua marathon lần đầu tiên trong đời. Mục tiêu cho lộ trình 26.2 miles tôi tự đặt ra cho mình là dưới 4 giờ, trong giới chạy bộ gọi là “sub 4:00”.
Bạn hiền,
Như bất cứ cuộc đua chạy bộ nào từ trước đến nay, tôi luôn đặt ra mục tiêu để vươn tới. Ðây là một mục tiêu khá thử thách vì theo thống kê trong giới chạy marathon chỉ có khoảng 24 phần trăm đạt được mục tiêu này. Mặc dù đây là marathon đầu tiên nhưng tôi biết rõ thể lực của mình và dám đặt mục tiêu chạy dưới 4 giờ, thậm chí có nhiều bạn Mỹ chạy marathon dày dạn kinh nghiệm còn nghĩ tôi có thể chạy với thời gian 3:55, nhưng hơn ai hết, tôi biết khả năng của mình và tôi nghĩ chạy khoảng 4:00 là một lựa chọn an toàn. Thế là tôi theo kế hoạch luyện tập 20 tuần cho sub 4:00.
Tất cả diễn ra tốt đẹp, tôi hoàn thành tất cả bài tập hơn mong đợi và bước vào cuộc đua đầy tự tin. Theo huấn luyện viên khuyên, tôi nên bám theo pacer 4:00 suốt 32 km, còn 10K cuối cùng nếu còn sức thì bỏ họ phía sau. Khi training tôi đã tập cách tăng tốc ở đoạn cuối thành công.
Vào tuần lễ diễn ra cuộc đua, các tiểu bang miền Ðông Bắc và Trung của nước Mỹ trở lạnh và nhiệt độ tụt xuống dưới 0 độ C. Tôi có trao đổi với một số bạn từng chạy marathon và các tiền bối này cho biết chạy trời lạnh rất tốt, tuy nhiên phải nạp nước đầy đủ. Tôi có mang theo bình nước cầm tay và 3 buổi chạy cuối trong training tôi đã thử chạy cầm theo nước. Cảm xúc lẫn lộn, tôi thấy chạy cầm theo nước không ảnh hưởng thành tích nhưng lúc xem phim quay chậm thì thấy rõ ràng mình đánh tay không đúng và nếu chạy 42 km không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Ðêm trước race tôi suy nghĩ rất nhiều, theo thông báo của ban tổ chức thì sẽ có khoảng 13 trạm tiếp nước và tôi nghĩ trời lạnh ít đổ mồ hôi nên chắc không cần nạp nước nhiều. Thế là tôi quyết định phó thác số mệnh cho ban tổ chức, chạy tay không và đem theo gel năng lượng và thuốc viên điện giải.
Và đó là một quyết định sai lầm! Thứ nhất, tôi đếm thấy chỉ có 6 trạm nước chứ không phải 13 như ghi trong tờ quảng cáo, và các tình nguyện viên có lẽ thiếu kinh nghiệm cho nên rót nước vào cái cốc giấy có tí tẹo, đôi khi tôi không đủ nước để nuốt gel cho nên dẫn đến tình trạng thiếu nước rất nhanh. Thứ hai là mặc dù tôi cảm giác mồ hôi ra rất ít nhưng sự thật thì rất nhiều. Làm sao tôi biết là nhiều? Vì khi chạy xong tôi ngạc nhiên là mình uống cả 3 chai nước mà vẫn thấy khát.
Mọi việc diễn ra tốt đẹp, tôi chạy bám theo 3 cô gái Mỹ trắng dễ thương không có vấn đề gì, cho đến mile thứ 16 (km 26) thì tôi cảm nhận một cục u và sau đó là hai, ba cục nổi lên trên bắp vế và leo dần lên đùi sau. “Hello, Micky and Minnie!” Tôi ráng tự khôi hài trong tình huống xấu nhất này. “Vượt Lên Trên Nỗi Ðau!” Bài viết của tôi hiện nhanh lên trong đầu. Còn 10 miles nữa (16 km) không phải là ngắn nhưng chữ bỏ cuộc hoàn toàn không có trong tự điển của tôi lúc này. May quá tôi có mang theo một lọ Hot Shot, một sản phẩm mới của công ty Flex Pharm được quảng cáo là có khả năng phòng và trị chuột rút. Tôi mua mấy lọ này mà chưa dùng qua vì khi tập chạy đường dài tôi chưa hề bị chuột rút. Tôi nốc cái thứ nước cay này vào và lập tức thấy hiệu quả. Mấy con chuột từ từ teo lại và biến mất. “Wow, magic!” Tôi tự nhủ và chạy nhanh lên bám theo ba kiều nữ dắt pace.
Tuy nhiên, magic chỉ kéo dài được khoảng một km, Mickey và Minnie mò trở lại. Hot Shot không còn cho nên tôi phải tìm giải pháp mới, tôi đổi dáng chạy và chia lực lên trên đùi trước và hai bên hông, đồng thời tôi áp dụng khí công, hít sâu phình bụng và đưa khí ôxy đến các cơ bắp với hy vọng làm dãn nở các cơ để xua đuổi đàn chuột. Cũng nên nói rõ là suốt khoảng thời gian này tôi chạy sau 3 em pacers chỉ chừng vài mét. Phương pháp mới thành công! Tôi có thể chạy giữ pace đều đặn và ngang với pacers. Lúc này có nhiều đoạn lên dốc tôi bị tuột lại và hết dốc tôi lại bắn lên ngang với pacers. Ðến mile thứ 20, Aleisa, một trong ba pacers nói chỉ còn 10 km nữa thôi, đây là cơ hội cho những ai muốn lập PR (kỷ lục cá nhân) hãy bắn lên phía trước. Tôi nghe nàng nói mà cảm thấy nghẹn ngào! Nếu không bị chuột rút thì tôi đã chạy theo hai người vừa hưởng ứng lời Aleisa. Lúc này số người chạy theo ba em pacers chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Còn khoảng 5 km, Aleisa lặp lại câu nói ban nãy, sau đó nàng cảnh cáo trước là khoảng 1 km cuối phải vượt qua một con dốc cao và dài. Tôi tự nhủ trong đầu dù khó khăn cách mấy tôi cũng sẽ giữ đều pace và hoàn thành marathon đầu tiên dưới 4 giờ. Tôi biết rất rõ là 5 km cuối này yếu tố quyết định không phải thể lực mà là tâm lý. Tôi dám tự hào là mình thuộc loại lì không thua ai cho nên tôi có thể đối phó với thử thách về mặt tâm lý.
Còn 1 km, tôi leo dốc bằng những bước ngắn nhưng nhanh. Bất thình lình, đùng một phát đàn chuột ùa về. Như cơn ung thư đến hồi tái phát thì hết thuốc chữa. Toàn khắp hai đôi chân tôi vô số kể ung nhọt cộm lên. Tôi từ chối đi bộ nhưng bắt buộc phải giảm pace còn 5:56’/km suốt đoạn km cuối. Tôi ngóng về phía trước thấy bóng ba người đẹp dắt pace nhỏ dần. Tôi cũng muốn chạy ví theo ba nàng nhưng tôi đủ thông minh để hiểu rằng chạy theo thì cơ hội hai chân sẽ bị chuột khoá rất cao, lúc đó sẽ bị co quắp hết khả năng cử động chứ đừng nói đến chạy. Lúc băng qua đích tôi nhìn đồng hồ của ban tổ chức thấy con số 4:00:47. Tôi biết mình xếp hàng sau vạch xuất phát chừng nửa phút cho nên khả năng sub 4:00 chắc là không.
Tôi nhận huy chương và tấm mền để giữ thân nhiệt. Sau khi ăn qua loa vài món tôi đi kiếm chỗ để được phục vụ đấm bóp, tôi cần điều trị chuột rút gấp. Vào phòng đợi tôi mới thấy mình không lẻ loi, có hơn chục runners đang xiểng liểng đứng ngồi không vững. Sau 30 phút chờ đợi tôi được ban cho 10’ xoa nắn. Kết quả chưa biết ra sao, nhưng rời khỏi phòng tôi thấy vẫn còn ê ẩm. Tôi biết việc cần làm là nạp protein, hồi nãy tôi chỉ ăn sơ sài không kịp nạp đủ dinh dưỡng để hồi phục. Mặc dù còn mệt tôi cũng ráng nuốt bánh mì bơ đậu phọng và uống cốc sữa chocolate, chỉ có món soup mì gà nóng hổi là tôi thật sự thưởng thức. Sau khi về khách sạn tắm rửa tôi thấy khỏe hẳn ra. Cơn đau giảm nhiều, tôi có thể đi lên xuống cầu thang bình thường, không phải ngang như cua như mấy runner khác tôi thấy lúc họ lên xuống cầu thang ở khách sạn và phi trường.
Tóm lại, đây là một trải nghiệm khó quên. Tôi hụt mục tiêu chỉ có 20 giây nhưng bạn tôi an ủi rằng cái marathon đầu tiên và chạy khi bị chuột rút mà đạt được kết quả thời gian đó là điều nhiều người mong muốn. Riêng tôi, có chút thất vọng vì đã có một chiến lược sai lầm. Tuy nhiên tôi thỏa mãn là đã có giải pháp đối phó hợp lý kịp thời, nếu không thì thảm họa sẽ thật khôn lường. Tôi cũng đã kiên cường không chịu bỏ cuộc hay đi bộ để chứng minh rằng mình có thể vượt lên trên nỗi đau. Giải chạy đầu tiên khép lại nhưng chắc chắn không phải là cuối cùng. Một điều tôi dám chắc là lần marathon tới tôi sẽ cải thiện thời gian hơn 20 giây.
BTL
Charlotte, NC 10 tháng 12, 2016