Menu Close

Đêm rất thánh

Noel năm 2015 tôi trở về nhà ở Huntington Beach chuẩn bị tham dự Christmas Eve với gia đình, lại nhìn thấy biển trôi nổi theo từng triền sóng thi nhau va vấp trượt dài trên bãi cát. Mây trắng. Nước xanh. Gió lạnh. Ngần ấy điều hòa nhập giữa đại dương mênh mông mang theo tiếng tơ lòng của tôi. Tự nhiên tôi muốn hóa thành giọt nước, muốn được tan biến giữa trùng dương. Rồi tôi lại tự hỏi: Là giọt nước của biển không biết tôi có còn phải lo lắng nữa hay không? Chẳng biết. Chỉ thấy từng đợt sóng lúc chạy dài trên bãi cát lúc dồn dập xô đẩy nhau, sóng sau dồn sóng trước thật mạnh mẽ và dữ dội. Hình ảnh này khiến tôi có cảm tưởng rất nhiều khi giọt nước hiền lành cũng vô cùng tức tưởi, cũng vô cùng oan ức vì bị đẩy vào cuộc tranh bá đồ vương nào đó của thủy triều, mà tự thân giọt nước không hề muốn. Nếu đúng là như vậy, chắc hẳn mỗi một giọt nước từng phải than khóc thảm thương cho thân phận mong manh phiêu hốt của chúng.

Tôi nhìn biển xanh rì trước mặt, nhìn người đi qua đi lại, nhìn sóng cuồn cuộn vỗ bờ; rồi nhìn xa tít tắp. Ở đó chân trời và biển là một không còn biên giới. Nếu như đi đến nơi không còn biên giới ấy, tôi sẽ ra sao? Sẽ chìm xuống đáy biển hay sẽ ở giữa thiên cung? Có thể là sẽ phải chia đôi hồn xác, một nửa chìm xuống biển một nửa lên trời. Người ta từ cõi không mà đến, muốn trở về cõi không phải buông bỏ thân tứ đại do đất-nước-gió-lửa tạo thành. Còn cưu mang thân xác nặng nề dư đầy lo toan, dư đầy thống khổ, dư đầy bi hoan ly hợp, linh hồn người ta không thể bay lên cao. Linh hồn chỉ có thể phiêu diêu miền cực lạc khi thân xác trở thành tro bụi, khi bản thể đã kết thúc duyên phận với cuộc đời. Ánh đèn lấp lánh đủ màu của từng ngôi nhà chạy dọc theo bờ biển như đang nháy mắt hỏi tôi: Có vội vã không khi tôi lại muốn như Trịnh Công Sơn chất vấn“hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi.” Thôi! Không nghĩ nữa! Tôi thầm lặng nghe một ngày sắp tan biến trong hoàng hôn, trong tiếng sóng xa đưa có âm vang nỗi buồn sâu lắng bất tận.

dem-rat-thanh
Nguồn Novagraaf

Bỗng nhiên hình ảnh người đàn ông ở căn nhà đối diện hiện ra khiến tôi chú ý. Cầu tàu của mỗi một căn nhà tại vùng biển này không quá dài, nhưng chẳng hiểu sao chiếc bóng in trên nền trời tím nhạt lúc hoàng hôn của anh, khiến tôi có cảm tưởng anh đang một mình làm cả cuộc chia ly giữa trời và đất. Mặc kệ những chùm đèn trang trí muôn màu lấp lánh ở chung quanh, mặc kệ những người lướt ván đi qua trước mặt, anh vẫn trầm tư cô đơn dường như không biết đêm nay là đêm vọng giáng sinh, đêm được tuyên xưng trong lời rao truyền của các thiên thần: “Vinh danh Thiên Chúa trên trời. Bình an dưới thế cho người thiện tâm.” Tôi ở giữa một bên là biển, một bên là nỗi buồn lao xao rất nhẹ trong từng bước chân của anh. Xa xa đàn chim vội vã tung bay về tổ; thỉnh thoảng một vài cánh chim dạn dĩ tinh nghịch chúi đầu xuống giòng nước, giống hệt hình ảnh chim bói cá soi mình giữa muôn ngàn sóng. Mùi biển mặn, mùi rong rêu, mùi tôm cá, mùi nghêu sò ốc hến bám vào chân tường nhà nồng nàn vương vấn khắp khung trời. Người đàn ông vẫn thinh lặng đi như đếm từng bước chân trong đêm kỷ niệm vọng giáng sinh, âm vang muôn ngàn lời ca tiếng hát của thiên thần.

Chừng như trong gió tôi cảm nhận lời tự tình của người đàn ông đang làm cuộc lữ hành đơn độc trên cầu tàu: Chúa ở nơi nào cứ ở nguyên trên ấy. Trầm hương ai đốt ngoài kia đừng bay mùi nhớ vào đây. Tôi chỉ là tạo vật như bao tạo vật giữa vũ trụ. Tôi một mình không có bạn không có gia đình. Những người thân đi mãi không về. Thăm thẳm đêm sao trời không ngủ. Càng cố hình dung sự vật chung quanh càng dễ tan biến. Phải chăng nên thắp sáng ngọn đèn tâm để vẫn thấy cuộc sống bình thường, để vẫn nhận biết niềm tin kiên định giúp tôi đứng vững giữa biết bao hoài nghi bất định có trong cõi người ta. Trăng thượng tuần mờ nhạt. Hải đăng chiếu sáng đêm đen. Biển đầy sóng nhưng không đủ làm thành giông bão. Mặt trời sẽ hóa thân là mặt trăng, hay mặt trăng sẽ ảo hiện thành mặt trời. Trái tim nhỏ bé nhưng dễ rung động. Những dấu chân về xưa sũng ướt kỷ niệm, không ai lau khô nên cảm lạnh qua đời. Hoa cúc dại héo tàn. Thu về đưa hồn hoa nghỉ an trên phiến lá. Rồi thu ra đi. Ðông sang phủ kín chuyện ngàn năm. Chợt nhận ra hoài niệm cũ như tơ vương lòng người.

Chiếc bóng di động trên cầu tàu của người đàn ông gợi nhớ giai điệu độc huyền vang trong những ngày cuối cùng của tháng mười hai, gợi nhớ đỉnh tháp và giáo đường – những kiến trúc chọc thủng không gian Ðỉnh tháp và giáo đường cao vời vợi rất uy nghiêm, nhưng càng uy nghiêm bao nhiêu lại càng cô đơn bấy nhiêu. Hình như tạo hóa cố tình xếp đặt như vậy. Những điều uyên nguyên thanh trong như ngọc luôn ở giữa vô biên. Ai chạm đến vô biên chạm đến những điều uyên nguyên có nghĩa là đã khắc họa rõ cái lý sinh tử ở đời, có nghĩa là đã tìm thấy sự an vui cho dẫu chỉ một mình đứng giữa giấc mộng vô thường. Tôi nhìn chiếc bóng của người đàn ông, tưởng như anh và sự vô biên hòa nhập làm một trong bí tích hôn phối nhiệm mầu. Phải chăng vì đã thấu tường nhịp điệu của đất trời, nên dù một mình đứng trước biển lòng của anh vẫn đang reo vui nhảy múa theo bản hòa âm vi diệu ấy.

Thời gian tĩnh lặng trôi. Lâu, lâu lắm, ngỡ như cõi người ta cũng chỉ dùng ngần ấy tháng năm để tiêu xài cho hết ký ức của bản thân. Tiếng nhạc huyền diệu từ khung cửa nhà ai vọng ra “Ðêm thanh nghe tiếng hát của thiên thần. Chung nhau đàn ca thánh thót hỷ hoan. Trên thiên cung vang xuống cõi dương trần. Ngân nga hòa câu kính chúc hiển vang. Glo-ó-o-ò-o-ó-o-ò-o-ri-a. In excelsis Deo-o. Glo-ó-o-ò-o-ó-o-ò-o-ri-a. In excelsis Deo-o.” Tôi tin rằng chiếc bóng của người đàn ông kia cũng đang hòa nhập làm một, trong sự bình an của giòng thánh nhạc. Từng bước chân của anh không chỉ đơn giản đi trên cầu tàu, mà còn đi ngược về miền quá khứ xa xôi của mười năm hai mươi năm hay ba mươi năm trước. Hương thời gian đầy mùi biển màu thời gian vô cùng tối. Dư âm rất mơ hồ của một cảm xúc khó nắm bắt nào đó bay lượn khắp cùng trời cuối đất, mách bảo cho tôi biết: Người đàn ông mà tôi tưởng rằng một mình làm cả cuộc chia ly, thật ra tâm hồn anh đang hòa nhập vào giai điệu bình an của đêm rất thánh.

HV – 3:30am Thứ Hai ngày 12 tháng 12 năm 2016