Menu Close

Tưởng niệm đinh Cường

Ðinh Cường ra đi để lại muôn vàn thương tiếc cho bạn bè. Không phải chỉ bởi Cường là họa sĩ tài năng và làm thơ hay mà chính là do sự quảng giao và cái tình đối với anh em. Ðinh Cường rất quý tài và trọng bạn. Những bức họa chân dung và những bài thơ còn đó cùng với những thân tình gắn bó và kỷ niệm không phai nhạt, làm sao quên làm sao không nghĩ tới. Chẳng những anh chị em ở đây mà cả ở trong nước và nhiều nơi trên thế giới đều bày tỏ thân tình quý mến Cường. Những cuốn sách, những cuộc lễ và rất nhiều thơ tưởng niệm người họa sĩ/thi sĩ tài hoa. Sau đây để tìm lại chút hơi ấm của tình thân, trang thơ xin ghi lại một vài bài của bạn bè đây đó khóc thương Cường.

dinh-cuong

Sao Khuê

Phạm Tấn Hầu

bài ca khi rời căn gác

Ðể nhớ anh Ðinh Cường

 

Bỏ lại căn gác này

cho dãy hành lang sâu hút

theo những tháng năm

đã mất

trong hình dáng bạn bè

với Ðinh Cường và Nguyễn Hữu Ðống, Kim Long

và ai nữa

mang đi đâu

một phần câu chuyện.

 

Bỏ lại những cơn mưa

làm rối loạn cuộc hẹn hò

Mưa tới lui

vỗ vào giữa quãng ba

của cây đàn chàng du ca

để lại

cùng toan, màu, khung ảnh…

và ba bông hồng vàng

ngắt ra từ đêm tối

tựa như ai đã hóa thân

trong chuyến trở về thầm lặng.

 

Hỏi rằng: Ai đó? Còn không?

Thứ lửa nào cho loài chim phượng

Còn không? Nỗi đơn độc nhuốm màu sợ hãi

vì lũ cú đêm chừng muốn lấy đi

câu chuyện của chúng ta

âm nhạc của chúng ta

theo cách chúng lấy đi

những xác chết.

 

Có lẽ, cần phải nhớ hết.

Là tất cả, có phải không? Những người bạn

đã cùng tôi

đi qua hết dãy hành lang sâu hút này

chỉ để chia sẻ được bao điều

còn là mơ ước

Ðể vẽ nên, để hát

Ðể chỉ sống, và

có thể chết đi, trọn vẹn

là giữa bạn bè.

 

PTH

 

Nguyễn Thị Khánh Minh

rơi…

Nhớ Họa Sĩ Ðinh Cường

 

Rơi. Như hạt mưa rơi

Chiều dầm mắt ướt

 

Rơi. Như ánh sao rơi

Ðêm ngàn tia nhớ

 

Rơi. Như tiếng chân người

Xa. Rất xa. Con đường khàn giọng gọi

 

Rơi. Như tiếng chim hoảng hốt

Cành khô một nhịp khan

 

Rơi. Như vệt cọ xanh cuối cùng trên vải

Hồn tranh theo người vào thăm thẳm

 

Rơi. Như buồn tiếng lá

Còn ai gom đốt lửa

Cho mùa đông theo khói bay lên

 

NTKM – 25.1.2016

 

Lữ Quỳnh

palette khô màu

 

từng giọt từng giọt

nhỏ xuống palette

giọt mưa vàng

giọt hồng nước mắt

giọt vắn giọt dài

nhạt nhòa màu đất

palette máu khô

 

một trăm ngày

là mấy thời gian

mà trong giấc mơ

hằng đêm chỉ thấy

bóng một người

dưới basement

giờ đây lạnh lẽo

 

từng giọt từng giọt

rơi trong bóng tối

đầm đìa tôi

khuôn mặt nước

từ bao giờ…

 

LQ – April 15- 2016

 

Nguyễn Quốc Thái

những ghi chú dở dang 

Trích trong sổ tay

 

Bạn cởi đôi giày Dr. Martin ướm vào chân tôi

Bạn mặc cho tôi chiếc áo khoác sọc ca rô màu cúc tần

Bạn khoác lên vai tôi chiếc ba lô của Giang với những

hộp thuốc của Na

Bạn gói cẩn thận chiếc áo của Tuyết Nhung gửi về

cho Ngọc không quên vẽ chiếc nơ màu

hoa đào lên giấy gói

Bạn xếp vào va li tôi những quyển Ði Vào Cõi Tạo Hình

mang về cho bạn bè ở Huế

Bạn cài vào túi áo tôi cây viết Pentel Stylo màu hạt dẻ

Bạn pha cho tôi ly cà phê sớm trĩu khói, đưa tôi đọc

những bài thơ mới của Chinh

Bạn chỉ cho tôi chú nai nhỏ đứng rụt rè bên bìa rừng Natick

sau nhà – “ nó đang rình ăn những lộc non

trong vườn hoa của  Nhung”

Bạn và Na đưa tôi ra sân bay trong sương mù nhòe phố Burke

Bạn ôm chặt tôi–quay mặt đi, hẹn tháng Ba gặp nhau ở Sài Gòn

Bạn đẩy tôi vào khu cách ly

Bạn gọi với tôi quay lại, cởi chiếc khăn quàng màu rượu chát

quấn vào cổ tôi – “ về nhé, kẻo lạnh”

Bạn gửi cho tôi Email cuối cùng “Những ngày cuối năm

buồn quá Thái ơi “…

 

Tháng Giêng bạn chợt bỏ đi

Bạn bay nhảy với núi đồi Ðà Lạt với Dran với Domaine de Marie

Bạn lang thang trong Thành Nội với gió, lầm lũi với những cơn

mưa Huế, với Tân Ðịnh lao xao nắng

Bạn ngơ ngác với rừng cao su ở Bình Dương hoa nở trắng,

những sum vầy ở Thủ Dầu Một lỡ dở

Bạn gặp lại Mẹ lại Sơn lại Chỉ…

Gặp lại quê hương tả tơi thiếu máu.

 

Sáng Chủ Nhật tôi ngồi ở Coffee Bean nơi chiếc ghế bạn vẫn ngồi,

với Ngọc

Với tách cà phê xẻ đôi tưởng nhớ bạn và…

Sài Gòn tháng Giêng ứa lạnh tôi nghe tiếng chuông từ tháp giáo

đường trong tranh bạn bay ra đậu trên tách cà

phê như một hẹn hò

Tôi khẽ gọi Cường ơi

Và Sa và Châu và Nguyên và Trường và Lệ và Thiệp và Hoàng

và Nguyễn và và…

Làm sao tôi không hốt hoảng chảy nước mắt.

 

NQT – Virginia, tháng 9. 2015

Sài Gòn yêu dấu, tháng Giêng 2016