Richard Brautigan sinh ngày 30 tháng 1 năm 1935 tại Tacoma, Washington. Ông là một trong vài cult figures (“tượng thờ”) của văn chương “beat”, một “người hùng chống văn hoá” của những năm 60 và 70. Cuộc đời thảm đạm (do cô đơn và nghiện rượu) và văn phong tươi mát của Brautigan là một sự tương phản đầy bí ẩn. Ông tự tử bằng một phát súng vào ngày 14 tháng 9 năm 1984 (?) và người ta phát hiện xác chết trong phòng khách ở nhà ông vào ngày 25 tháng 10 năm 1984. Ông là tác giả của 11 tập thơ và 10 cuốn tiểu thuyết.
Sáu bài thơ của ông dưới đây qua bản dịch của Lê Đình Nhất-Lang và của Thận Nhiên

Con cá mè bạn em
Nếu tôi có sống đời tôi
trong hình hài cá mè
trong những khung da và râu ria
nơi đáy ao
và em có đi qua
một tối
khi trăng đang soi
xuống căn nhà tối của tôi
và đứng đó bên bờ
của lòng thương yêu của tôi
và nghĩ, “Cảnh đẹp ghê
nơi đây bên ao này. Tôi ước
có ai yêu tôi,”
tôi sẽ yêu em và làm con cá mè
bạn em và đuổi những ý tưởng
cô đơn như vậy ra khỏi đầu em
và đột nhiên em sẽ
bình yên,
và hỏi chính mình, “Không biết
có con cá mè nào
trong ao này? Ðây có vẻ như
một nơi lý tưởng cho chúng.”
Hãy du hành vào căn nhà Mỹ mới
Có những cánh cửa
muốn thoát
khỏi những bản lề để
bay với những đám mây hoàn hảo.
Có những cửa sổ
muốn được
thả ra khỏi
khung để chạy với
nai qua
những đồng cỏ miền quê.
Có những bức tường
muốn lảng vảng
với núi
qua buổi chạng vạng
sáng sớm.
Có những mái nhà
muốn du lịch
một cách phong nhã với
những ngôi sao qua
những vòng tròn của bóng tối.
Bản dịch của Lê Ðình Nhất-Lang
Một vũ điệu trời giữa tháng Hai
Hãy nhảy về phía tôi, xin mời, cứ
như em là một ngôi sao
với nhiều năm ánh sáng chồng chất
ở trên tóc em,
đang cười,
và tôi sẽ nhảy về phía em
cứ như tôi là bóng tối
với những con dơi chồng chất như một cái nón
trên đầu tôi.
Kẻ quá giang xứ Ga-li-lê
Baudelaire đang lái một chiếc Model A
băng ngang xứ Ga-li-lê.
Ông đón một kẻ xin quá giang tên là
Giê-su đang đứng giữa một bầy cá,
đút cho chúng những mẩu bánh mì
Giê-su leo lên ghế trước ngồi, hỏi
“Mi đi đâu đó?”
Baudelaire đáp,
“Tôi đi bất cứ nơi nào,
miễn là ra khỏi thế giới này!”
Giê-su nói, “Ta sẽ đi với mi cho tới
đồi Gôn-gô-tha
Ta có một nhượng địa trong lễ hội ở đó,
và chắc trễ giờ rồi.”

Tang lễ côn trùng của tôi
Khi còn bé
tôi có một nghĩa trang
để chôn côn trùng
và các con chim qua đời
dưới một bụi hồng.
Tôi chôn những con côn trùng
trong giấy bạc và hộp diêm.
Tôi chôn những con chim
trong những mảnh vải đỏ.
Vụ nào cũng thật là buồn
và tôi khóc nức nở khi lấp đất
vào những cái huyệt nhỏ
bằng một cái thìa.
Baudelaire đến tham dự
những tang lễ côn trùng với tôi,
chàng đọc những lời nguyện bé xíu
đúng cỡ
của những con chim quá cố.
Nhà thương điên
Baudelaire đến nhà thương điên
hoá trang như một bác sĩ tâm thần.
Ông ở lại đó hai tháng
rồi khi ông bỏ đi,
cái nhà thương điên
khoái ông cho tới nỗi
nó theo ông khắp California,
và Baudelaire cười ồ khi
cái nhà thương điên
cạ mình vào chân ông như
một con mèo lạ.
Bản dịch của Thận Nhiên
(Nguồn Website Tiền Vệ)