Nhà văn, nhà thơ, nhà báo Vương Tân còn có bút hiệu khác là Hồ Nam. Tên thật là Lê Nguyên Ngư, sinh năm 1930 tại Sơn Tây, qua đời tại Mỹ Tho năm 2015.
Chúng tôi xin giới thiệu những bài thơ bốn chữ và thơ năm chữ của ông, được sáng tác đầu thập niên 1960 trên các tạp chí văn nghệ ở Sài Gòn, được nhà thơ Nguyễn Ðăng Thường sưu tầm.
ngày xưa
bốn người con gái
bốn ông thầy tu
hai chiếc ghế dài
vườn cây không nắng
tôi đứng bơ vơ
vật lộn tương lai
buổi chiều về đâu
đời như giang hồ
và nặng vực sâu
chân chồn mắt đỏ
thoáng bóng ngày xưa
hoa hồng vườn nhỏ
người đi biển
con đường mìn chông ấy
quá khứ nặng hai vai
bờ tre xanh lá úa
năm tháng tay mọc dài
trống trơn thời gian trắng
bão táp nước biển dâng
chiếc thuyền nan nát mục
những sợi tóc rối tung
bầy chim én nghiêng đổ
hòn đảo nhỏ ngủ say
giấc mơ dài ác mộng
mùa thu không heo may
tà áo vàng trời gió
người tình cũ sang ngang
dạ khúc buồn thác lũ
mái nhà hoang bâng khuâng
trong rừng xanh cổ thụ
có loài rong lang thang
hai bàn tay xương khô
mọc dài theo năm tháng
Gặp gỡ
Hai người cúi nhìn nhau
Trời mưa mây xuống thấp
Hàng cây tung tóc rối
Những mắt cười vồ vập
Những linh hồn phiêu liêu
Bờ sông và cá nhỏ
Cuộc đời như mến yêu
Tan nụ cười thú dữ
Ðường nhựa bóng sạch trơn
Ðôi lứa như vừa lớn
Những cánh tay dài ngoằng
Ôi dịu hiền cơn sóng
Hai người đứng bâng khuâng
Ðôi hàng cây khiêu vũ
Chiếc màn mưa thưa mỏng
Nghe chiều ngút sương mù
Tình yêu cất cánh bay
Chuông giáo đường réo gọi
Chiếc xe ngừng chờ đợi
Một con tầu nhổ neo
Budapest
Viên đạn bắn lên trời
Và cành cây rụng xuống
Tà áo trắng em đỏ
Những vết tích chiến tranh
Anh bước xuống hè đường
Hai bàn tay vung lên
Nghe tiếng hát chiêu hồn
Người em gái mười tám
Anh trở về giấc ngủ
Cơn sốt buổi chiều hoang
Vết thương nhức nhối đau
Bệnh nóng lạnh thương hàn
Anh khoanh tay trước ngực
Nghe tiếng hét inh tai
Máu chảy đỏ hai vai
Nỗi hờn Budapest
Tuổi trẻ cất tiếng kêu
Ðạn nổ rền ngày tháng
Mỗi bước đời phiêu liêu
Con người thêm bồng lớn
cuộc hành trình
khoảng trống trơn buồn ấy
giơ mãi đôi cánh tay
con tầu đen lầm lũi
đứt dây thắng chạy hoài
người lữ hành ngủ gật
nghe gió réo bên tai
những lời thầm dịu ngọt
hơi men cuồng đắng cay
một tà áo phun khói
hai con mắt sẫm mầu
ôi người tình mùa hạ
ngày tháng đuổi theo nhau
cuộc chạy đua mất hút
chiếc tầu mệt đứt hơi
con đường rầy lộn ngược
hai cánh tay ôm trời
tôi cầm lưỡi dao sắc
bước xuống hè phố đông
ném cái nhìn ngơ ngác
lên ngọn chuông giáo đường
Nụ Cười
Giọng hát đen đau đớn
với bàn tay móng dài
em cúi đầu phiền muộn
nghe buốt nặng trên vai
đôi mắt to chết đuối
tiếng trầm cầm hụt hơi
cuộc hành trình êm ái
người ca sĩ lẻ loi
nửa đêm trời rét mướt
bước trở về bâng khuâng
xóm đen hoài mưa tuyết
nước chảy đầu trống trơn
em cười hàm răng khuyết
dã thú về rừng hoang
đôi chân chồm lên trước
rình con mồi lang thang
người ca sĩ rẫy chết
tiếng hát còn trên môi
anh dìu em qua lộ
nghe đêm mãi thở dài.
chiều
Tôi đi trong chiều mù khơi
Cuộc đời đang đổi mới
Người ta vừa giết nhau
Như thú dữ tranh mồi
Có đôi tình nhân nhỏ
Líu ríu bước đi quanh
Tôi nghĩ cuộc đời mình
Tôi nghĩ tôi bước nhanh
Chiều mờ sâu bóng tối
Mắt người yêu u buồn
Một hồi chuông nho nhỏ
Áo trắng bay mờ sương
Những người của ngày mai
Tưng bừng rời lớp học
Tôi đi và ngày đi
Bỗng dưng lòng muốn khóc