Menu Close

Trang thơ. khúc hát ban mai

Một sớm mai đi trong nắng ta bỗng nghe tiếng chim, bắt gặp mùi hương tóc hoàng lan, trông thấy những nụ hoa vàng nghe những chiếc lá reo chuông. Cũng như gặp lại những câu thơ của Thanh Tâm Tuyền, Hoàng Trúc Ly, Đỗ Trung Quân, Nguyễn Thị Khánh Minh. Và ta biết mùa xuân đã về với đất trời với lòng người.

SAO KHUÊ

Thanh-tam-Tuyen-Back

Chim

Đêm giao thừa thế kỷ mưa rơi sao

mái sáng đường nằm chiêm bao biển giận dỗi

bàn tay mây mắt trăng môi nhiệt đới

chiến tranh còn những khoảng đất hoang

cửa sổ đập lên cao cánh chim én mùa xuân

ôm vào lòng bãi cỏ vườn hoa bầy sao rụng

 

ai hỏi anh ngoài hàng giậu

lãng mạn lập thể siêu thực dã thú đa đa

tôi mở những trái cây vườn nhà

cử chỉ trữ tình tinh khiết

 

những bước đi văn nghệ chim sẻ

màu ngói nâu dựng vực mắt nâu

 

tôi ru chim ngủ trong cổ họng

mặt trời kêu xuống thái dương những màu ánh sáng thơm

tim kinh ngạc

đời tạo câu cười thiên nhiên mai

hy vọng đứng ra ngoài ô ngục ngực bâng khuâng

lần gặp gỡ thứ nhất

 

rồi kỷ niệm kim khí thủy tinh hành hạ

đau xé trời đêm không sao bánh máy quay vũ khí

tôi chối từ giam cầm chim đẹp trong rừng tóc

dù tiếng hót đã chọn mấy hàm răng

người bộ hành cô đơn chờ đêm để lên đường

 

về quá khứ

chim bay vào trận mưa sao.

Hoang-Truc-Ly-Back

Hoàng Lan

Có phải vì em đang gỡ tóc

Cho mây từng sợi rối chân chim

Có phải hoa bay đầy cánh bướm

Vì em thay áo mái tây hiên

 

Ôi mới hôm nào như hôm qua

Tay ai bùa phép nắm đôi ta

Như nắm mùa đông hơ ngọn lửa

Cho tuyết đầu non chảy máu ra

 

Ôi mới hôm nào như hôm kia

Con đường chở nặng những đêm khuya

Cho nên bóng tối bay thành khói

Ánh mắt mờ sương lạc lối về

 

Ôi có hôm nào là hôm nay

Anh ghen vì gió đã choàng vai

Em đi như vẽ trên đường nắng

Em nói như đàn trong miệng ai

 

Anh là dòng sông mơ chín suối

Em là mặt trăng thèm mặt trời

Cách trở bốn mùa vây trái đất

Còn nghe đau xót thuở nào nguôi?

Do-Trung-Quan-Back

Những bông khuynh diệp để lại trên đường trương định cũ

Tưởng nhớ dịch giả Diễm Châu

vẫn còn những bông hoa quắt queo trên đường Trương Định

chỉ lâu rồi không còn người nhặt

ngày xưa,

một người đạp xe chậm như không muốn đi

luôn bỏ đầy những bông hoa khô trong túi áo

hồi ấy, tháng mười hai…

mùi hoa khô đốt bằng chiếc quẹt gas cũ

mùi thơm rất nhanh

mơ hồ như tiếng chuông nhà thờ phía Tân Định

thành phố màu xám chì

đường vắng và buồn lắm

nhưng không buồn bằng người đàn ông bên vệ đường

đốt hoa khô và ngửi

tôi không bao giờ biết

không bao giờ biết

mùi hương rất nhanh ấy nghĩa là gì

nghĩa là gì

hở anh Diễm Châu…

Nhung-Chiec-La-Reo-Back

Những chiếc lá reo chuông

Tóc chiêm bao còn bay mùa đông. Đêm thức giấc tiếng gió về tung cửa. Khuya cuối đường bóng lá chập chờn đi. Nhỏ và nhẹ hạt nước mắt gõ vào tim đau lắm. Đọng rất mỏng sương đêm loài hoa vừa bặt tiếng. Lặng lẽ mùi hương đi tìm sắc trắng nghe mơ hồ một giấc mơ tan…

Cây ơi gió ơi người ơi… đường mùa đông một thời nằm lạnh. Viên sỏi vỡ âm u vệ cỏ dấu bước chân rụng xuống đôi lần. Sợ reo khô những hồn lá mỏng. Sợ phai đi những nốt thời gian người nhạc sĩ lại so dây năm tháng…

Những ngón tay buông mềm trong gió. Mưa đầu mùa gieo cuối phố hoàng lan gọi như thầm em ơi sợi tóc nhỏ*. Là nhịp tim trao gửi rất riêng đêm cuối cùng mùa đông hiền hậu. Bầu trời lại nói cùng lấp lánh ánh hồ khuya xôn xao tinh tú khóc. Những niềm vui hớn hở xin nghe…

Nghe. Những mái nhà bé con mọc cánh từng đàn bay trong giấc mộng. Những cánh chim bỏ lại khung tranh trong vườn cũ. Người họa sĩ nằm mơ đêm xanh chuông nhà thờ đong đưa mắt phố**. Cọng rơm vàng đóa môi giấu nụ cười khoảnh khắc. Chờ nhau.

Réo rắt bốn mùa trong tay người nhạc sĩ phố âm thanh bay bổng hội hè phố phổ hoa gọi đàn ong bướm. Màu sắc hân hoan đường cọ mới du dương cùng muôn điệu âm thanh. Đón nhân gian ngợp xanh mắt ngó lồng lộng trời một hé mở con ngươi. Nghe diễm lệ trần gian đến thế…

Hơi thở mạch vươn lên từ đất cho cội mầm biết phút sinh sôi. Lòng cây hoang vu hội về đông đúc lá reo chuông thánh thót nhựa non. Ấm áp trổi theo nghìn tia nắng. Mở biết mấy những ánh nhìn tin cậy rằng mùa xuân có một điểm sum vầy nơi dấu chấm cuối cùng của câu thơ tiễn biệt. Em ơi…

… Em ơi. Vài bước nữa thôi mặt trời sẽ ôm đàn đi tới. Nhẩy nhót trên ngày âm reo rất lạ đem về từ núi xanh. Xa. Gọi mới mẻ tình yêu xưa tháng năm dài mất dấu. Ôm vào tay phút gặp gỡ thời gian em sẽ thấy bước chân mình gần lắm lá reo chuông môi và mắt tìm nhau.

Đọng trong hoa lấp láy vết son còn thơm mướt sao đêm. Ánh mắt xanh liếc dài cỏ mượt. Màu trắng đã về khua những đóa hoa vườn. Đàn kèn ngóc đầu bung loa hoa. Tim vẫn giữ một điều nguyên vẹn rất nôn nao thôi đừng giấu nữa. Nói như từng hạt nắng reo nhỏ nhỏ rồi vỡ oà trong tán lá… có một mùa trong ánh sáng diệu kỳ***

… Nhẹ kẻo vỡ lưu ly trời đất…

*Nhớ Thạch Lam
**Nhớ đêm xanh và nóc nhà thờ trong tranh Đinh Cường
***thơ Olga Bergoltz- Bằng Việt dịch