Menu Close

Đoàn Minh Châu

Đoàn Minh Châu sinh năm 1984 tại Quảng Nam, học Quan hệ quốc tế tại Hà Nội, sống và làm việc tại Đà Nẵng.  Thơ cô thường xuất hiện trên một số tạp chí và website văn học nghệ thuật hải ngoại như: Hợp Lưu, Tiền Vệ, Da Màu… Và đã được in thành sách gồm hai cuốn: M – N & Z (2008); Có Thể (2012). Đoàn Minh Châu cũng được đánh giá là một trong vài gương mặt thơ trẻ Đà Nẵng có triển vọng nhất hiện nay. Thơ cô trong sáng với cái nhìn và hình tượng mới mẻ nhưng không quái dị, do đó gợi cảm xúc nơi người đọc. SAO KHUÊ

doan-minh-chau

tượng hình kín

 

anh sóng sánh chao nghiêng những cái nhìn

em không dứt được

em cũng không gỡ nổi

tuổi xanh mềm rạo rực cứ quấn quít chân anh

và những ý nghĩ

thơm thơm mùi tóc anh xõa ngợp

 

giờ làm việc

căn phòng nhỏ giọt tên anh

em giấu vào đâu được gương mặt anh quanh quẩn

tìm một góc nhỏ ủ anh thật kín

nỗi nhớ cứ nôn nao sóng

 

câu chuyện hôm qua

không có em trong đó

và ban tối, em đã chui vào bức tranh tung toé

những khát vọng dang dở

tìm anh

giấc mơ tượng hình.

 

căn phòng

mọc hoang trên cỏ

 

không biết ngoài kia bước chân ai

không biết bao nhịp mưa ngoài cửa

ở đây thành phố xa từ cái nhìn quen

chợt lạ từ chiều nào đó

ở đây giấc ngủ không yên

ở đây xa lắm những giấc mơ cỏ dại

ở đây mưa chín trong mùa

mối tình như sương rơi buổi đêm

tan nhanh khi chưa kịp nắm

ở đây phố phất phơ vàng

nhớ trăng Hà Nội

nhớ đèn Sài Gòn

nhớ nơi nào chưa tới

ai đã bỏ xa

giọt café rơi trên những hẹn hò giấu kín

căn phòng mọc hoang trên cỏ

ở đây mùa xuân trẻ dại

quỳ trên đồi ngực căng nhức

đêm ủ bằng chăn đỏ

ở đây điệu nhạc buồn

như vệt bùn bắn lên chân

ở đây tuổi hai mươi tư…

5.6.08

doan-minh-chau1

mưa tháng chạp

 

Em nghĩ về anh khi thành phố rả rích những đợt rét

bất thường tháng Chạp

và giọng hát Thuỳ Dương rớt xuống sàn nhà

nỗi buồn lung linh sáng

em đóng kín các ngõ ngách căn phòng

thành phố chao nghiêng ngoài kia

từng đợt

từng đợt

sóng sánh những sợi mưa rơi rơi như tóc

 

Ngày giáp Tết ẩm mốc đống áo quần cũ kỹ không phơi hết nắng

mường tượng một vòng tay siết chặt lấy ngực

trong giấc ngủ trễ nải kéo dài vô tận

cơn mưa cứ rơi hoài hoài trong những đêm em tự tử bằng nỗi

buồn không duyên cớ

 

Và buổi sáng

lại gặp nhau trong gương nỗi nhớ thâm thấm lạnh của

ngày tháng cũ

Mùa xuân rơi nơi nào trong cơn mưa ngoài kia hả anh?

 

phố đổi thay

 

Thật ra, ta chẳng đợi điều gì

Một ngày trống lạ

mưa chợt tạnh

ngày ráo hoảnh trước cơn bão sắp tới

có lẽ những đổi thay cần báo trước

bằng gió bằng lá bay bằng màu nước sông Hàn

sáng nay đã chuyển màu đỏ sẫm

 

Ly café và góc ngồi một mình không ngại sự soi mói

bão cứ chập chờn trước mắt

cơn đau nhức nhối vờn quanh đầu

thành phố rũ áo sương

sáng nay

ta quên mặc áo ấm

 

Lẽ nào những ước vọng không xác định nổi

cũng nhiều như những thất vọng nhỏ nhặt và những điều vụn vặt

bao quanh bởi núi và sông Hàn đục ngầu mùa lũ

những ý nghĩ bé lại

những thân quen và yêu thương bỗng trở nên lạ lẫm

từ sự hững hờ nhói ngực

trì nặng trong đầu

cơn bão nào có thể thổi tan

 

Mùa này

phố đổi thay nhiều quá

DMC