Menu Close

Trần Nguyên Đán

Trần Nguyên Đán tên thật là Lữ Thành Kiến.

Làm thơ viết văn từ khi còn nhỏ đăng trên Tuổi Hoa, Ngàn Thông, Tuổi Ngọc và sau 1975 trên Tuổi Trẻ, Kiến Thức Ngày Nay.

Sang Mỹ năm 1994 vào Trường Thần Học, trở thành một Mục sư. Hiện sống tại Greenville, South Carolina.

tran-nguyen-dan

Thơ Trần Nguyên Đán xuất hiện đều trên các báo văn học những năm gần đây. Niềm tin tôn giáo ở ông hiện trên trang viết, nhưng trước hết ông vẫn là một thi sĩ. Với cái mới trầm lặng, và đôi khi, bất ngờ hài hước nhẹ nhàng, Thơ Trần Nguyên Đán tạo ra một thế giới ảo hoặc nhưng vẫn gần với đời thực.

Ông nói nhiều về tình yêu, trong đó có tình yêu Thiên chúa, nhưng không thuyết giảng nặng nề, nên thơ ông đầy chất trữ tình được nhiều người đọc và yêu mến. (Nguyễn Đức Tùng )

SAO KHUÊ

một ngày

khi trở về

 

hãy để cho dòng sông trôi qua ký ức tôi

dòng sông không có rác

những chiếc thuyền trôi trên mênh mông sóng nước

những chiếc thuyền mầu hoa mộc lan

là mầu tôi yêu thích

đôi khi những bông hoa cười, cũng có khi nó khóc

nhưng tất cả là niềm hạnh phúc

một ngày khi trở về

không có những hàng rào sắt

chỉ có những dây leo tím mọc bên bờ

và trẻ con ca hát

những bài ca nay chỉ còn vang vọng trong ký ức

vẫn thanh bình như thuở ở trong nôi

khi chiều về tiếng nước chảy bên đồi

gã trai trẻ đắm mình nghe tiếng gọi tên người

bay trong gió

như cơn mưa chiều ngần ngại đi qua phố

con phố nhỏ như bàn tay thiếu nữ

lau vội vài giọt lệ xanh xao

tiếng ve kêu chói tai làm chứng cho nụ hôn đầu

sẽ ghi vào lịch sử

hãy để cho những ghềnh biển nhô đầu cao nhìn gió thổi

và sóng dưới chân mình

lau đôi bàn chân trần vô tội

chuyển những thông điệp tình yêu qua bên kia bờ thế giới

một thế giới không còn ngôn ngữ

chỉ là tiếng thì thầm nhịp đập trái tim non

không còn ai tự làm cho mình khó hiểu

bởi những chữ nghĩa thịnh nộ cuồng điên

tôi mơ về một thảm cỏ xanh

và những chiếc bong bóng nổ lách tách

cùng những nụ cười giòn giã bé con

người ta nghĩ

nay chỉ còn trong những câu chuyện cổ tích

được kể lại một đêm

dưới ánh đèn dầu không còn là cái gì có thật

 

Chàng là

tháng mười hai

cho thế giới

 

Chàng từ trong nhã ca như hoa huệ

chợt nhức nhối bầu trời bết-lê-hem

những hào quang từ chàng làm nhức nhối

mắt con người, không dám ngẩng nhìn xem

 

Chàng từ trong vĩnh cửu thành hữu hạn

viết bằng máu những giòng chữ yêu thương

chàng bước xuống đời vai mang biển rộng

sóng đại dương xô dạt dưới chân buồn

 

Chàng hai tay giữ địa cầu đứng vững

đôi mắt soi vào đêm tối mịt mùng

ngọn hải đăng từ ấy thành miên viễn

soi sáng đời, soi sáng cõi mênh mông

 

Chàng là tháng mười hai cho thế giới

vẽ trang sử bằng lịch sử niềm tin

thổi dạt khói trong chiều đông ảm đạm

chàng bước vào trong lốc xoáy màn đêm

 

Chàng đã cho tôi, người chàng yêu dấu

đến bên chân, bằng một cái ôm choàng

bằng đôi mắt không thể nào nhìn thấu

sự diệu kỳ của tha thứ, ban ơn

 

Chàng là ai, chàng không cần giải thích

từ ngàn xưa, và cho đến ngàn đời

chàng nói chuyện tình yêu như cổ tích

trở nên vàng, nên ngọc một đêm vui

 

Chàng đi bằng mây trời hay sóng biển

xô dạt chàng một giấc mộng ngàn khơi

nhưng đêm ấy, mãi mãi thành vĩnh viễn

đấng từ trời, chàng đã trở thành người

 

trong quán cà phê

một buổi chiều

 

tôi thỉnh thoảng chạy trốn thế giới bận rộn

bằng cách đi ra một quán cà phê đầy người

nhìn người ta bận rộn

có vài người ráng làm ra vẻ bận rộn

trong một số người bận rộn thật

tôi nhìn nỗi bận rộn tôi

tan rã như sương mai sớm đang phai

 

tôi thường khi đi vào những phố ảo

có những bông hoa nở trong internet

tiếng cười lẹt đẹt trong các website

tiếng vỗ tay được thu băng sẵn

ngay cả tiếng gió thổi cũng giả

tôi thán phục kỹ thuật cao cấp hiện đại

nhưng chán ngấy vì biết nó không thật

trong quán cà phê một buổi chiều

tôi nghe tiếng abba hát khục khặc như bị bệnh ho

tôi ngạc nhiên thấy một thanh niên còn trẻ

mặt chìm đắm như một người quá già

một người già thì lại vô tư

đỏng đảnh mặc váy ngắn, tóc đánh rối

người khác thì suy nghĩ về sự khác biệt giữa hai điều đó

 

tôi cũng nhìn vào tôi xem có thật không

nhưng chỉ nghe tiếng ngỗng bay trong mưa mà thôi

tiếng ngỗng bay mất hút từ lâu rồi

tôi vẫn còn đứng nhìn theo

những cơn gió lớn mà tôi đã hăng hái rượt đuổi

từ nhiều năm

nay đã thủng thỉnh đi vòng trở lại