có khi lời nói chưa thành tiếng
vết nứt trên môi đã mỉm cười
những chiếc răng xinh chừng bối rối
sau rèm lấp ló chẳng ra chơi
có khi gương mặt người mới nhớ
mấy nếp nhăn quen đã đổi vời
cả dấu chân chim nơi khoé mắt
bước từng bước nhỏ ngó ngày trôi
có khi mái tóc nhanh hơn gió
bay trong đầu nối ký ức rời
phất phới giữa vòm trời của tuổi
đến một ngày đất hứng mưa rơi
TTA
vợ chồng
vói tay
bẻ sợi nắng dài
bóng tôi ngã quỵ
giữa bầy cỏ khô
đám kiến lửa bò lô nhô
sợi nắng ngứa ngáy
đổ xô
bụi trần
đưa tay
chắp đoạn tình nhân
bóng em ẩn hiện
lúc gần
lúc xa
hôm nay cười
khóc hôm qua
mới hay mình đã
hóa ra
vợ chồng
TTA