Đoàn Minh Đạo
Sinh năm 1946
Trước 1975 tốt nghiệp Viện Đại Học Đà Lạt
Dạy học, viết báo, làm công chức và đi lính.
Sau 1975 làm nhiều nghề mưu sinh trong nước và ngoài nước.
Nay hưu và sống tại Nam California, Hoa Kỳ.
Đã cộng tác với các trang mạng Gió-O, Phố Văn, Da Màu…
Thi phẩm vừa in xong: Trầm Tích Biển
Thơ Đoàn Minh Đạo là kết hợp của trí tuệ và cảm xúc. Đôi lúc khó hiểu, nhưng hàng hàng những câu thơ đẹp, u uẩn song không hề u tối, lại mang những nét siêu thực nên có chiều sâu suy tưởng.
Trở lại cao nguyên
Tôi trở lại cao nguyên
Rừng mê hoặc –
Từng gốc thông kỳ công chận những vạt rừng sạt lở.
Chiều, chiều gọi nhau trỗi dậy
Hãy hồi sinh từng cỏ tranh, từng thông già, từng dương xỉ
Hãy đắp đầy ký ức chúng tôi
Những suối reo, những đá tảng, những vách núi đá dựng.
Chiều cao lên, cao lên lặng lẽ chuyến xe
chợt hiện
Tình tự rừng
Giã biệt trung nguyên
Rừng cứ tràn lá thông
Kim
Rừng mê man lá
Diệp
Gọi suối đi
Ða Mê
Người đi đã về…
Trở lại Lâm Viên
Và rừng cho ta hoan lạc – ôn hòa
Dat Alliis Laetitium Alliis Temperriem.
Ðà Lạt diệu vợi cỏ hoa
Ngày trở về soi từng kỷ niệm
Căn nhà gỗ cửa sổ tường rêu
Tử đinh hương rải phấn
Hãy đổ đầy chúng tôi
Bằng hương da đào hoa của các em
Tuôn ra từ các giảng đường
Sũng đầy ký ức ngày mưa
Chiếc dù che chung niềm bí mật
Nụ hôn
Kính mừng các em xóm học
Ðã dâng đầy hạnh phúc chúng tôi
Anh đào trở lại
Các em cũng trở lại với Xuân thì
Trên các lối đi
Forget me not
Học xá đồi hoa lối về
Pensée
Cửa sổ phòng em
Muguet
Hãy đánh thức em những hoa chuông nhỏ hò hẹn trữ tình
Những bài thơ trao nhau đều như giảng khóa
Câu hát buổi chiều xuống phố
Thơm hàng quán vỉa hè
Tiếng dương cầm ngõ đêm
Chopin Nocturne
Hoài niệm nao nao…
trích đoạn
Phẩm giá thơ
Tưởng niệm Phùng Cung.
Ông đã ra đi mùa hoa tháng Năm
Trời tháng Sáu tím sắc oải hương nở bên đồi
Ðiều mọi người yêu nói về mùa hạ
Nhưng thơ ông chỉ có
Màu tím hoa găng
Vừng trăng như mẹt kê vàng *
Trong giấc mơ kẻ khó
Những câu âm ma sát cùng sinh tử
Chữ nghĩa đọa đày
Ðói nghèo lao ngục
Canh cánh bên lòng
Dong riềng khoai sắn
Xác pháo tân hôn tàn vỏ khoai tím rịm
Miếng ăn bạc trắng mồ hôi vắt tận trong xương
Ðường đời gieo neo
Quỵ gối vin tay còn lênh đênh chao đảo
Nẻo sương chiều khổ lụy
Chút thơ mộng chắt chiu
Từng mụn trăng vá lụa áo tù
Cuộc lữ qua đời mệt mỏi
Khổ đau nuôi thành con chữ
Bát nước vối chát lòng tự sự
Cơn khát thơ dải yếm lụa còn vương
Quai tay búa ngỡ nảy tay thơ
Nhớ thủa cân mười trang con ngựa phủ chúa
Nhờ ơn cao rộng
Ðong mười hai năm sống sót trở về
Bèo nhèo thân phận
Bó gối gục đầu
Lòng mãi giữ ngay thước thợ
Mở mắt xem đêm
Tình quê vươn từ ngọn rau cái kiến
Ánh nhìn tươi rói trẻ thơ
Bầu trời sơ nguyên chung thủy.
Ông đã ra đi mùa hoa tháng Năm
Trời nơi đây rưng rưng tử đinh hương
Cũng tím hoa cà thủy chung thân phận
Miền đất ngục tù nhà thơ đục vào ký ức
Bài thơ ngậm lời ứ tựa ca dao
Khi giấy mực chỉ thét gào cùng quyền lực
Cái ác hoành hành
Người thơ thụ nạn khổ hình
Chối từ thỏa hiệp
Níu đau thương trọn kiếp làm người
Chỉ ra kẻ đâm người giấu mặt
Vu cáo gây thù
Khi bạo quyền đều muốn dẫn độ nhà thơ
Thi nhân thu sẵn hành trang rõ nơi phải đến
Chẳng hận thù
Vẫn nhân ái với kẻ gây tội
Cảm thông người thống hối lỡ lầm
Ước gì ta dõi bước theo ông
Trong dẫn lối lương tri
Hummingbird say mật tường vi
Cánh mong manh tinh âm thanh tân
Lập lòe đom đóm khuya soi bóng lộc vừng
Người ngưỡng mộ ông
Mỗi hình ảnh là quê hương sự sống
Mỗi ý nghĩ thiện tâm chắt gạn trong lao nhục
Mỗi hành động nhân hậu vực trỗi dậy
Trong hoang hoại của cảnh giác nghi ngờ
Tàn khốc thời văn hóa hư vô
Ðời trại giam không ngày tháng
Thời nát bụi tro
Những tiếng tung hô cài lên cửa miệng
Thủa điện đài đã thành phế tích
Gió gào sử lịch mù sương
Cơn mưa cuồng đáy vực
Tiếng hát lương tri vượt ngục
Sóng biển xô nhịp đập hoá sinh.
Ông đã ra đi mùa hoa tháng Năm
Hoang vu tràn lũng linh lan
Bóng chuông nhỏ vang trời huyết lệ
Từ vừng trán ráng chiều đôn hậu
Cửa tử sinh nhân thế
Nhẹ tựa mây
Ðất nước vướng dây oan nghiệt
Cái đói nghèo còn buộc chưa tha
Nhà thơ người gieo hạt
Câu hỏi thơ đặt ngược với chúng ta
Ðeo đuổi người tím ruột cơ hàn
Ðan kết hoang vu thương tích
Ất Dậu tháng Ba tưởng đâu dịch xóa lâu rồi
Cũng cái đạp vào mặt phẩm giá con người
Những em bé ơi thanh xuân đất nước
Vươn rừng bạt ngàn sức sống hồi sinh
Chúng ta chẳng cần sử thi thần thọai
Khi mãng xà đưa đẩy giọng cừu non
Ta bắt đầu bài thơ nén vần sâu lắng
Cánh thiên nga trắng ngần
Ðùa gió hồ Xuân say cơn nắng Hạ
Minh triết vút đỉnh xa ngưỡng vọng cõi bờ
Ðất nước cần nhà thơ trong thời khốn khó
Sự sống hiển linh len từng gié lúa
Câu thơ lời lá cỏ ven rừng
Ðêm ca dao của vầng trăng muôn thủa
Vỗ về hơi thở sơ sinh
Nhà thơ bạc tóc rạp đầu lạy hạt gạo thiêng
Lả nhánh hương tưởng niệm chiều tà
Ôi mãi vắng thơ mùa hoa tháng Năm.
DMD – California 2012 .
* Chữ nghiêng trong bài vay trong thơ Phùng Cung.