Menu Close

Một bàn tay

Một ngày trong mùa Thanksgiving, mục xã luận của một tờ nhật báo kể chuyện một cô giáo cho các học trò lớp một của cô vẽ hình bất cứ thứ gì hay người nào mà các em nghĩ rằng cần biết ơn. Cô cứ nghĩ rằng những em học trò tí hon của những vùng ngoại ô nghèo này hẳn biết rất ít những gì mà các em mang ơn. Và cô đinh ninh bọn nhóc sẽ vẽ hình con gà tây hay cái bàn đầy thức ăn. Thế nhưng cô đã giật mình khi em Douglas trao hình vẽ của em cho cô – đó là hình một bàn tay với nét vẽ vụng dại.

Nhưng đó là tay ai? Cả lớp tỏ ra hào hứng khi nghĩ đến bàn tay kia. “Tao nghĩ đó hẳn là bàn tay của Chúa mang thức ăn đến cho ta,” một em phát biểu. Đứa khác đưa ra ý kiến: “Người nông dân… Vì bàn tay của người làm ở nông trại đã chăn nuôi những con gà Tây.” Khi cả lớp trở lại yên lặng chăm chú vào bài vở, cô giáo mới cúi xuống bàn của Douglas, hỏi em đó là bàn tay của ai. Em rụt rè nói: “Là bàn tay của cô đó.”

mot ban tay

Cô giáo chợt nhớ lại giờ ra chơi cô thường cầm lấy bàn tay Douglas dẫn đi. Cậu là một đứa bé rụt rè cô đơn, không có ai chơi. Với những trẻ em khác cô giáo cũng thường làm như thế. Nhưng Douglas thì nghĩ sâu xa hơn: điều này có một ý nghĩa đặc biệt đối với bé. Có lẽ đây là món quà Thanksgiving cho mọi người, món quà không phải là vật chất mà bất cứ thứ gì dù nhỏ nhặt ta mang cho người. Một bàn tay đầy tình thương ấm áp.

Câu chuyện kể trên là của một tác giả vô danh được đưa lên sách Chicken Soup for The Soul. Sự thật ai cũng cần một bàn tay để nắm hay vào một lúc nào đó trong đời ta cần một bàn tay nắm lấy tay mình. Một cô gái tên Hoàng Yến Anh viết trên Facebook: “Tôi không biết cái nắm tay đầu tiên có tự bao giờ và tôi cũng không nhớ rõ cái cảm giác đầu tiên của mình khi đưa bàn tay cho người khác nắm. Có lẽ ngày đó tôi còn quá bé, quá bé để hiểu được rằng cái nắm tay có ý nghĩa đến như thế nào trong cuộc đời. Để rồi bây giờ, khi đã bước qua hơn ¼ chặng đường, tôi mới thấu hiểu: Chỉ cần thôi, một cái nắm tay.”

Và cô kể lại:  

“8 năm về trước khi tôi còn là một cô bé, trong một lần đi chơi cùng tất cả các bạn từ mọi miền khác nhau ở đất nước Tiệp Khắc (nay là cộng hòa Séc ), lần đầu tiên tôi đã rụt rè đưa bàn tay của mình cho người đàn ông khác nắm. Trong đêm tối, có lẽ anh đã không thấy được cái khuôn mặt ửng hồng của tôi lúc đó, dẫu rằng đó chỉ là cái nắm tay miễn cưỡng khi anh nói: “Đưa tay đây cho anh!” khi anh dẫn tôi đi qua một con suối nhỏ với những đoạn đường gập ghềnh. Tôi ngượng ngùng đưa tay anh nắm, cái cảm giác thật ấm áp và những bước chân sau đó của tôi có phần vững vàng hơn, dẫu cái nắm tay ấy hoàn toàn từ một người đàn ông xa lạ. Tôi biết ơn anh vì đã nắm bàn tay ấy của tôi vào buổi tối hôm đó, bởi nếu như anh không nói bằng cái giọng như ra lệnh thì có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ đưa tay cho anh. Bởi lúc đó trái tim của một cô gái 15 tuổi quá kiêu hãnh và bướng bỉnh. Tôi thà chấp nhận bước đi và gục ngã chứ nhất định không để cho một người đàn ông lạ mặt nắm tay mình. Sau này, khi cái tuổi 15 đã qua, qua thật lâu rồi tôi vẫn nhớ mãi cái nắm tay ngày ấy của anh. Chỉ có điều tôi đã không bao giờ gặp lại anh nữa. Trước khi từ biệt, anh “liều mình“ khẽ hôn lên tóc tôi nói nhỏ “Chúc những bình an sẽ luôn đến với em” rồi bước đi thật nhanh….

Bây giờ tôi đã lớn, đã hiểu được giá trị của những cái nắm tay và tôi cũng thường nắm tay mọi người nhiều hơn. Khi những người thân yêu của tôi buồn, tôi chỉ biết cầm bàn tay họ siết chặt. Tôi không biết cách dỗ người khác bằng những lời dịu dàng, tôi càng không biết an ủi người khác bằng cách nào để giúp họ quên đi những tủi hờn, đau đớn. Tôi chỉ biết lặng lẽ cầm tay siết chặt, đặt bàn tay của họ trong lòng bàn tay bé nhỏ của mình, bởi với tôi đó là cách chia sẻ duy nhất mà tôi có thể làm cho những người thân yêu của mình. Đó là khi tôi cầm bàn tay thô ráp của cha siết chặt trong những ngày ba nằm trên giường bệnh, tôi quỳ gối ngồi bên mà chẳng thể nói được gì. Một tay nắm lấy bàn tay cha, tay kia gạt nước mắt. Đó là khi tôi cầm bàn tay một người bạn, khi bạn kể tôi nghe về nỗi đau trong cuộc đời bạn bằng những giọt nước mắt. Đó là khi…..Đó là khi….nhiều, nhiều lắm những cái “đó là khi…”

Cuối cùng, Hoàng Yến Anh chân thành nói:

“Và nếu một ngày nào đó gặp phải đôi mắt u buồn bâng khuâng sâu lắng của tôi khi nhìn về phía hư vô, hãy đến và nắm chặt bàn tay tôi, bạn nhé!”

Ôi, trong đời ta cần biết bao một bàn tay.

NS – Tổng hợp