Menu Close

‘’Em mãi mãi yêu anh!’’

Thưa chữ rằng: ‘’Ðồng bệnh tương lân!’’ Nghĩa là khi đồng bệnh thì mình cùng thương xót nhau! Như tui mỡ cao, gặp đứa cao mỡ thì khuyên nhau đừng ăn mỡ. Ðường cao khi gặp nhau thì khuyên có thèm bánh bông lan sinh nhựt nhớ đừng có ăn, vì đường nhiều lắm. Huyết áp cao gặp nhau thì khuyên con vợ mình có chửi chó mắng mèo gì đi nữa, lỡ có nghe đừng để bụng, kẻo giận, ‘tăng xông’ lên bất tử thì nhà quàn tụi nó lại ăn mừng… vì vô mánh!

Còn nghĩa bóng của đồng bệnh tương lân là cùng hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau. Nên có chuyện vầy: Một anh chồng bữa đi làm về sớm. Con vợ đang tò tí với một đứa ở trong buồng. Em vội vã lôi người tình (phút giây) đứng tựa lưng vào tủ áo! Xong em bôi dầu xức em bé và phấn rôm… trắng cả cái đầu hói của nó.

“Ðứng yên đó! Giả làm pho tượng… đợi êm êm rồi vọt!”

Chồng bước vào: “Em yêu! Gì vậy em?”

“Ôi! Em thấy chị Ba hàng xóm mình nè! Mấy bữa trước có mua về một tượng người cũng hay hay… chưng trong phòng ngủ, em bắt chước cho đỡ cô đơn, quạnh quẽ đó mà!”

Hai giờ sáng, vợ ngủ say! Chồng lồm cồm bò dậy, xuống bếp mở tủ lạnh, rót ra ly sữa và một miếng bánh mì ‘sandwich’, xách lên lầu!

“Nè! Ăn chút đỉnh; rồi uống ly sữa nầy đi! Ông hên đó nha! Tổ cha nó! Tui đứng trong phòng ngủ thằng Ba hàng xóm suốt cả đêm mà có đứa nào từ tâm mời tui một ngụm nước đâu!”

Ðồng bệnh tương lân là vậy đó!

Thưa hôm tối Thứ Sáu rồi, em yêu dắt tui đi ăn tối với hội Phan Thanh Giản và Ðoàn Thị Ðiểm Cần Thơ (là trường cũ của em yêu), họp mặt. Trường của em, tui chỉ tháp tùng, theo ké. Vì hồi xưa tui vốn là ‘trẻ trâu’; nên đâu có học hành gì mà làm cựu học sinh.

Ông bạn già tình cờ ngồi chung bàn hỏi nhỏ tui: “Ê! Bão nổi lên rồi. Phong trào lên quá. Ông có bắt chước làm theo không?”

Tui cứ tưởng phong trào tẩy chay không xài hàng độc hại của Trung Cộng, và vì nó lăm le chiếm Biển Ðông của mình. Ai dè ông anh thì thầm: “Phong trào bỏ vợ nhỏ (vợ cưới hồi nhỏ), về Việt Nam cưới vợ lớn (vợ cưới hồi lớn)!”

“Không! Không nhứt định là không! Tui không bao giờ bỏ em đâu!”

“Ủa bây giờ người ta bỏ vợ hà rầm để về Việt Nam cưới em trẻ, em khỏe, em thơm như múi mít! Sao ông khù khờ quá hổng chịu theo thời thượng gì hết ráo vậy ông?’’

Thưa tui hổng bỏ con vợ nhỏ của tui cũng có cái lý do của nó chớ! Chẳng qua hồi nhỏ, quê tui, nạn tảo hôn vẫn còn hoành hành. Tui đi học, bị mấy thằng lớn con trong lớp giành đạn bắn culi, quánh tui u đầu, sứt trán. Ngày nào đi học về cũng khóc: ‘’Má ơi! Tụi nó quánh con!’’

Má xót con nên bàn với Tía tui rằng: “Cưới vợ cho thằng nhỏ đi, lớn hơn nó chừng năm, bảy tuổi thôi… để tiếp mình cơm bưng nước rót cho nó, rồi đưa nó đi học, chờ ngoài cửa, tan trường rước thằng nhỏ về. Em tin hổng có đứa nào dám quánh con mình nữa. Bằng không, để ở nhà, nó dốt, lớn lên, mù chữ như tui với ông, chỉ biết chồng cày vợ cấy, con trâu đi bừa thì tội nghiệp!”

Tía tui nói: ‘’Sợ lớn lên nó chê con vợ nó già háp, mèo mả gà đồng, vợ bé, vợ mọn, bồ nhí lung tung thì mặt mũi nào mình ăn nói với anh chị sui chớ?”

Má tui nói: “Ối nghèo mới sợ! Già sợ gì? Mặt nhăn, da nám thì gởi nó đi Hàn quốc giải phẫu thẩm mỹ, hút mỡ bụng, căng da mặt, gọt cằm… Trẻ lại mấy hồi!”

Trước khi cưới vợ cho tui, má tui cẩn thận đi coi thầy bói, thầy nói rằng: “Hè! Thằng Nam! Tuổi Mão, là con mèo ngao hay cấu hay cào ăn vụng thành tinh. Vì vậy không nên cưới vợ tuổi con Chuột, tức tuổi Tí. Tuổi nầy nó gặm nhấm, đục khoét còn dữ hơn nữa. Cưới về thằng Nam giành ăn không lại, tất đói! Không nên!

Kỵ tuổi Ngọ, tức con ngựa! Ngựa nó ‘ngựa’ lắm, sợ thằng Nam nầy cỡi không nổi, còn bị nó đá giò lái… cho thấy Tía!

Kỵ tuổi Dậu, tức con gà! Gà gáy hoài, vợ tuổi nầy nói suốt, thằng Nam không mở miệng tiếng nào, im lặng lâu… sợ nó câm luôn!

Chỉ nên lấy vợ tuổi Mùi, tức con dê. Con Dê nó ăn so đũa không giành ăn cá kho với thằng Nam nầy, nếu có vợ như vậy bảo đảm nó sẽ no!

Hoặc tuổi Hợi, tức con heo. Heo chỉ ăn cám hoặc ăn hèm. Cám hay hèm, Mèo cũng hổng thèm. Không giành ăn! Chắc chắn hai đứa nó sẽ sống đời hạnh phúc.

Nhưng đừng tưởng bở, hỏi cưới là em ưng liền đâu nha. Trước khi ưng, em còn làm một cuộc sát hạch bằng chữ Nho như vầy. Em hỏi rằng: “Thấy anh hay chữ em hỏi thử đôi lời! Vua cha đạo trọng hay vợ chồng nặng hơn?”

Tui trả lời rót rót là: “Quân thần cang, phụ tử cang, phu thê cang. Tam cang đạo trọng (mà) đạo vợ chồng anh trọng hơn.”

Ðúng là cái thằng sợ vợ mà! Chưa lấy, nó đã ‘đội’ lên đầu rồi. Nghe khoái quá, em ưng tui. Nên: ‘’Cưới em từ thuở mười ba/ Ðến năm mười tám anh đà năm con/ Ra đường anh hãy còn ngon! Về nhà anh đã năm con với nàng!”

Thưa rồi sau nầy lớn lên tui cũng sợ thiên hạ cười tui có vợ già, nên cũng tính vui duyên mới đó chớ! Em nghe phong phanh lòng tui toan bội phản, nên thủ thỉ rằng: ‘’Vợ chồng một ngày cũng nghĩa, một ngày tình cũng trăm năm… Huống gì anh đã có 5 con với em rồi. Anh chê em, không còn yêu em nữa. Không tình thì cũng còn nghĩa phải không?”

Nên: “Dang tay dưới gió thiếp kể công khó cho chàng nghe/ Từ hồi chàng đau ban cua lưỡi trắng. Cháo đậu xanh chàng còn chê đắng./ Cháo trắng chàng còn chê hôi. Tiếc công thiếp dỗ đứng bồng ngồi/ Bây giờ chàng ở bạc, Ông Trời nào để chàng yên!’’

Nghe em rủa nếu bỏ em thì bị Trời đánh nên tui rét… thề thốt lung tung.

Thưa sau qua Úc, thằng Johnny, bạn cùng sở, nói: ‘’Ngày nào cũng của Trời. Yêu con nào lấy con đó. Khùng sao mà mê tín dị đoan, cưới vợ còn đi xem bói. Ðem tiền cho mấy tay thầy bói nó ăn!”

“Ờ! Mầy hổng tin đi nha… thì quả báo nhãn tiền liền hà!”

Tháng rồi, Johnny đột nhiên ngã đập đầu xuống thềm cửa dù không nhậu xỉn hay phê xì ke, ma túy gì hết ráo. Tỉnh rồi mê, mê rồi lại tỉnh suốt tháng trời. Vợ nó túc trực bên giường mỗi ngày. Khi tỉnh lại, Johnny ra dấu cho em đến gần giường, thều thào: “Em đã sát cánh cùng anh suốt những thời điểm đen tối trong đời, lúc anh xui xẻo nhứt. Khi anh bị mất việc, em vẫn ở bên anh! Khi thương vụ của anh bên bờ khánh tận, em vẫn ở bên anh! Khi anh bị bắn què giò, em cũng vẫn ở bên anh! Khi anh bị ngân hàng xiết nhà, em vẫn ở bên anh. Khi sức khỏe anh sa sút, thập tử nhứt sanh, em vẫn ở bên anh! Cuối cùng tổng kết lại, anh ‘’ngộ’’ ra: cả đời anh xui xẻo, chắc có lẽ vì em luôn ở bên anh!”

Bây giờ Johnny ‘bái’ tui làm sư phụ. Có gì rắc rối với con vợ, nó đều khệ nệ vác một thùng bia đến tui nhờ gỡ rối tơ lòng. Tui lên mặt lớn lối (Mình là Thầy mà!). Ông chồng nào cũng đều ao ước vợ mình: Ðẹp nè! Sâu sắc, có suy nghĩ nè! Tiết kiệm tiền bạc nè. Và nấu ăn ngon!

Nhưng hỡi ơi luật pháp ở đây chỉ cho phép mình có chỉ một con vợ mà thôi. Nên đừng bao giờ cầu toàn. Vợ chú dù chỉ có được một trong những đức tính đó thôi là coi như chú trúng số độc đắc rồi đó.

Bài học thứ hai là đừng bao giờ tranh cãi với vợ. Hổng ăn thua gì đâu. Vợ có chỉ một cái lưỡi và hai cái lỗ tai nhưng nó đã quyết định cho hai cái lỗ tai về hưu từ lúc về làm vợ mình rồi.

Biết vậy đừng thuyết phục tranh cãi làm gì chỉ uổng công. Theo kinh nghiệm của qua thì hôn nhân nào cũng vậy! Năm đầu chồng nói vợ nghe. Năm thứ hai vợ nói chồng nghe. Năm thứ ba cả hai đều nói và hàng xóm nghe!

Người ta nói chồng chúa vợ tôi! Xin lỗi nó đã là cổ tích là ngày xửa ngày xưa rồi. Còn bây giờ, dù bạn đổi bao nhiêu công việc… cuối cùng bạn chỉ có một bà chủ mà thôi, không chạy đâu cho khỏi cả!

Kết luận là có vợ và không có vợ! Không có vợ tốt hơn nhiều! Tuy nhiên Johnny cũng còn cố cứu vãn cuộc hôn nhân của nó bên bờ vực thẳm bằng cách dắt vợ nó đi xuống Geelong cách Melbourne khoảng một giờ xe, đến một giếng cầu may. Vợ nó tựa vào thành giếng, thì thầm ước nguyện rồi bỏ xuống một đồng xu. Johnny cũng thầm ước nguyện nhưng vì cúi người hơi sâu để bỏ đồng xu xuống, nó ngã tòm xuống giếng. Vợ nó mừng quá, kêu lên: “Hổng ngờ cái giếng nầy nó linh thiệt! Ước gì có nấy liền hà!”

Ðau muốn chết; ráng lết lên! Về, hai đứa thôi nhau!

Sở dĩ mấy thằng Úc đây bị vợ bỏ hoài là vì theo truyền thống văn hóa tiền ai làm nấy xài. Cái gì cũng chia hai, kể cả vụ nuôi dạy con cái. Việt Nam mình, trái lại: Của chồng công vợ! Mình làm ra tiền là vợ giữ!

Vì vậy cứ mỗi hai tuần, nhằm ngày Thứ Năm, là con vợ tui ‘ngoan’ hết biết! Bà con biết tại sao hông?

Ngày đó là ngày tui lãnh lương! Em thì thầm như mật rót bên tai: ‘’Em mãi mãi yêu anh! I’ll always love you!’’ Thế thì xin bà con đừng thắc mắc là đàn ông Việt Nam mình tại sao chưa bao giờ bị em yêu đá đít!

emmaimaiyeuanh

Bảo Huân

DXT – Melbourne