Nhà thơ Trần Lê Sơn Ý sinh năm 1976 ở Bình Định, tốt nghiệp chuyên ngành báo chí Khoa Ngữ văn – báo chí Trường đại học Khoa học xã hội và nhân văn Thành phố HCM. Hiện sống và làm việc tại Sài Gòn.
Cô đã có thơ in hầu hết trên các báo và từng bước khẳng định được chỗ đứng của mình qua phong cách thơ tự do. Nhà thơ Lê Minh Quốc có ý kiến: Thơ của Sơn Ý là tiếng nói của tâm trạng. Một tâm trạng của người trẻ tuổi luôn muốn tự khám phá nội tâm của chính mình. Nói về thơ mình, Sơn Ý cho thấy những ý tình chan hòa của cô với những người chung quanh: “Thơ – như một chuyến xe kỳ thú, tôi bước lên và cứ thế đi. Không biết đến đâu và dừng lại đâu. Khi dõi theo những suy nghĩ riêng tư của mình, tôi tự hỏi suy nghĩ của người bên cạnh. Khi ngồi hè đường, nhìn những bước chân đi qua, nhìn bàn tay khuấy ly cà phê, những nét mặt, tôi tự hỏi điều gì đang đi cùng họ, cuộc đời, sự hân hoan, nỗi muộn phiền của họ”… Sơn Ý, có khi gọi là Ny, khác và thân hơn, như niềm thân thiết mà khác lạ từ chính một con người. Nhà thơ Ý Nhi nhận định: Thơ Trần Lê Sơn Ý rất trong và rất tươi. Nhờ đó đã mang lại cho người đọc một vùng đất đai khí hậu khác. Như những cơn gió đưa hơi mát và chút heo may về giữa đất trời phỏng rẫy nắng hạn. Như những trận mưa êm đềm, lay tỉnh ta thức giấc giữa ngột ngạt đêm; để thấy mình tách thoát khỏi mạch chảy dằn xóc xu hướng “thức ăn nhanh”, “mì ăn liền” hiện nay (Du Tử Lê).
Nhiều người, rất nhiều người yêu nhân dáng và thơ Trần Lê Sơn Ý. Ở Sài Gòn hiện nay có một cái club gọi là Hội Những Người Yêu Sơn Ý, sinh hoạt rất thường xuyên và trang trọng. Một trong những hội viên hiện có mặt ở đây: Thận Nhiên. Sao Khuê cũng đang chuẩn bị làm đơn xin gia nhập.
SAO KHUÊ
Gọi mưa
Ðã quá lâu rồi phải không Ny?
Những ngọn nến, và đôi mắt đã khép
Em hãy gọi cơn mưa quay về
Hãy gọi lòng mình bình lặng
Gọi nụ quỳnh đêm
Và gọi về giấc ngủ
Nụ cười em cũng về theo
Hãy bắt đầu bằng cơn mưa
Chẳng phải ngày xưa chúng thân thuộc với Ny sao?
Hãy bắt đầu bằng cơn mưa
Dẫu chúng chẳng còn ấm như những ngày xưa vì em đã quên thắp những ngọn nến hồng cho chúng
lâu lắm rồi
Gọi đi Ny và những âu lo sầu muộn của em sẽ cuốn đi
đi đi Ny đừng cười như thế
đôi mắt em làm tôi nhớ tiếng chuông chùa
gọi mưa về đi Ny, cây ngọc lan và những nụ mướt xanh sẽ trở lại
Và tiếng hát em sẽ trở lại
Những ngôi mộ trên cao cũng bớt u buồn
Gọi đi Ny
Tôi sẽ đón em vào ngày mưa
Đồng thoại
Như những con bướm vàng chẳng bao giờ đợi nổi nắng tháng ba
Tôi chỉ thấy quanh mình hoa mùa xuân và cỏ mật
Thôi ước làm chi một đời bất tận
Chỉ mong một ngày biết nắng tháng tư
Chẳng bao giờ tôi dám ước mơ
Ðược một lần sống trong đời nhau sống hết
Chỉ xin làm con phù du đơn độc
Một lần bay chạm mặt bình minh
Tôi đã hát những đêm đông xám buốt, những trưa vàng
Hát trên đầu ngọn sóng, hát dưới đồi sỏi xanh
Hát bằng nỗi sợ hãi của chú ve
Dưới sân khấu chỉ có mùa hè mặc áo đen làm thính giả
Chỉ giản đơn thôi mà bị phạt
thành những đám mây không mang nổi chính mình lang thang cuối bể đầu sông
Ðể khi nhẹ nhàng chạm đất
Là cơn mưa trọn đời không nhớ nổi tiền thân
Hẹn nhau
một nụ cười
Hẹn nhau một nụ cười
Giữa những làn xe
Ào ạt
Nụ cười không dừng lại mà trôi
Người đi xuôi ngược
Hẹn nhau một cái gật đầu
Mỗi lần đi ngang ô cửa
Bao giờ cũng tưởng tượng
Hoa tầm xuân giăng biếc góc đường
Hẹn nhau một cơn mưa xuân
Chiếc dù đỏ chói chang chặn bao lời bất tận
Bài hát đành là giai điệu nằm yên
Ðợi
hẹn nhau một điều không thể
Hôm qua, hôm nay
Terrasse và tôi chiều từ ban mai
Nụ cười thành đoá hoa bất thần
Nở giữa đi về dào dạt
Tôi cắm trong bình
tôi
Ngày mai
Mùa còn đến kịp
Ðom đóm
Ở đâu đó trên đồng hoa cúc
Màu vàng chết trôi
Từ ranh giới này đến ranh giới kia
Tôi bất động tìm mình
Những khuôn mẫu đã mòn
Biết gối đầu vào đâu đây?
Ðồng cúc vàng đã úa mù
Tôi còn biết tìm đâu rực rỡ
Không còn tìm thấy thậm chí cái bình an tôi vẫn hay nhờ cậy
Những khi tối lửa tắt đèn
Có một lần tôi trông thấy bầy đom đóm
Chút ánh sáng yếu ớt đủ soi được ngón út của bàn tay
Buổi tối dài đến mức tôi chỉ còn có thể nghĩ ra đủ trò để chơi đùa với ngón tay mình
Ngày cũng tắt phải không?
Và đom đóm đã chết ngạt
Không chờ
Màu kết thúc
Không kịp nữa rồi
Chấp chới tà áo
Vấp
Khoảng trống
Chấp chới tôi
Người bay
Mặt đất chông chênh
Mùa xanh nhảy múa
Xác hoa trên hè phố
Rực vàng
Rực vàng như lần sau chót
Giã từ
Giã từ trùng trùng mây trắng
Trời bình yên trôi lẳng lặng quây quần
Ðừng nhìn theo những đám mây đưa tôi đi
Những đám mây màu kết thúc
Chẳng có tôi trong những tiếng cười trên phố
Cũng chẳng có tôi trong những cái nhìn sầu muộn kia
Trong giọt nước mắt ngắn dài kia
Ðừng tin những lời hẹn gặp
Ðừng tin
Ðừng tin
Tháng năm
Có phải những ngày tháng năm luôn dài như thế
Dù em đã ngủ suốt ngày chỉ để mong cảm giác ngày ngắn đi một chút
Nhưng hình như tháng năm vẫn dài
Vẫn có mưa dông ban chiều
Và nắng – nắng đi đâu
bầu trời như người thẫn thờ
Em nhận ra mình thương cảm
Em đã đợi từ tháng tư
Tháng tư cũng dài
Những giấc mơ của em cũng dài
Những giấc mơ bầu trời, màu cầu vồng, chim én, và những đôi mắt người
Chưa bao giờ giấc mơ em nhiều màu đến thế
Nhưng chúng chỉ nhảy múa, trêu đùa, làm em giật mình rồi bỏ đi như tiếng ghi ta em
nghe tình cờ và mãi mãi không biết tìm đâu
Những giấc mơ không đủ màu để sưởi ấm em
Ðến nắng còn không đủ sức …
Hình như em thẫn thờ
Làm sao cho tháng năm ngắn lại
Dù em đã ngủ suốt ngày
TLSY