Menu Close

Thơ Trịnh Cung

Ở càfê Taza

Những cô gái ngồi ở càfê Taza làm anh nhớ em

Mùa Ðông lạnh xám cửa kính

Mà mắt họ lại ấm đen

Những cây Sồi nặng trĩu cô đơn ngoài công viên

Mà họ thì tung tăng như Sóc

Líu lo như chim Họa Mi

Anh muốn gõ vào bàn phím chiếc máy đánh chữ cổ không còn giấy carbon

Những lời tình cố để dành

Vì mấy ngón tay thèm đụng chạm

Anh muốn đun sôi ấm nước đồng đen

Người chủ quán dành để chưng quá khứ

Bằng tiếng cười thủy tinh vỡ của tuổi thanh xuân

Vì lòng muốn tan băng

Lục lọi những ngăn kéo của chiếc tủ kệ gỗ cũ kỹ

Còn sót lại gì

Ký tự hay sợi tóc một người

 Em

Họ vẫn cứ mãi líu lo

Như cuộc đời mới bắt đầu

Mà sao mùa Ðông của chúng ta vẫn kéo dài

Arcadia, January 2014

 

 

Ký ức

Cho eL.

 Ký ức

Như hòn máu

Đừng bắt anh phải dọn dẹp

Đừng làm anh đau đớn

Đừng khiến anh kinh động

Thành kẻ điên linh hồn

Ký ức

Như tĩnh vật

Hãy để anh sắp xếp

Trên ngăn kệ thời gian

Như tác phẩm nghệ thuật

Hãy để anh trưng bày

Trong bảo tàng trí nhớ

Như những thước phim trần truồng

Hãy để anh cất giấu

Trong ta bà hư vô

Những tĩnh vật không hình hài

Không tan vỡ

Không thối rữa

Không thể đánh tráo

Như bình cổ

Như xác người

Ký ức

Như những bài thánh ca

Mà linh hồn anh là giáo đường nhỏ

Thường cất lên vào những ngày đời anh mưa bão

Những chiều lẻ loi

Những buổi mai không muốn thức dậy

Ký ức

Như tràng hạt

Anh lần từng ăn năn

Anh lần từng mắt lệ

Anh lần từng môi hôn

Anh lần từng tội lỗi

Anh lần từng tan vỡ

Anh lần từng mộng vàng

Ký ức

Những vì tinh tú không bao giờ tắt

Dù ngày mai anh ngừng thở

 SG 29-3-2011

trinhcung tranh