Menu Close

Thơ Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Thông Điệp Mùa Xuân

Mỗi lần rời nhà đi xa em chẳng nhớ gì

Chỉ nhớ tiếng chuông điện thoại reo lên những sáng

Khoảng cách xa nghìn trùng chợt gần về một thoáng

Khi bên tai em anh thầm thì  “…Nghe rõ không em?”

 

Mỗi lần đi xa ngày dài, dài thêm…

Cứ nghe tiếng chuông điện thoại nhà ai

Em cũng muốn quay về bên máy

Chỉ giọng nói thôi mà em cảm thấy

Anh rất gần như đang quanh đâu đây

Tiếng nói anh thân thiết ở đầu dây

Mang hơi ấm cho mùa xuân đang tới

Mang hương sắc cho ngàn hoa đang đợi

Mùa xuân còn  ẩn nấp ở tim ta

 

Cứ mỗi lần rời nhà đi xa

Lại lo anh sẽ buồn khi bấm máy

Không có em trả lời anh có thấy

Một chút gì thiếu vắng ở chung quanh? . . .

 

Bài Cuối Cùng Của Năm

 

Sáng nay em mở cửa

Thấy mùa xuân tràn vào

E ấp nụ hoa đào

Rực hồng trong ánh nắng

 

Sáng nay dường như vắng

Cơn gió lạnh heo mây

Có một người ở đây

Tim bâng khuâng khép, mở…

 

Có gì như nỗi nhớ

Cứ làm buốt hồn em

Lặng lẽ và rất êm

Len vào trong tâm tưởng

 

Khi mỗi người mỗi hướng

Mùa xuân thiếu nắng hồng

Còn chút lạnh cuối đông

Em cuộn vào mái tóc

 

Ngày vui thì thoáng chốc

Nỗi buồn thường dài lê

Mùa xuân chừng đã về

Hoa muôn màu rộ thắm

 

Đất trời thì vui lắm

Dường như em buồn thôi…

 

 

Mùa xuân – Xin trả lại tôi…

Trả lại con đường bóng mát của hàng cây

chiều lặng lẽ sương mù giăng phố núi

mùa xuân đến ta lại thêm một tuổi

cây nẩy mầm, hoa lá lại tươi hơn

 

Trả cho tôi một thoáng biết dỗi hờn

một chút thôi của thời còn rất trẻ

khi đất trời đang trang hoàng mới mẻ

khi người người đang nô nức đón xuân

 

Tôi trở về cái thuở biết bâng khuâng

như tuổi trẻ còn đây chưa qua mất

ai chẳng tiếc quãng đời tươi đẹp nhất

và ngại ngùng biết mấy những ước mơ

 

Trả cho người ngày tháng cũ đợi chờ

những giây phút lòng mình chưa nói hết

kỷ niệm cũ như nhịp cầu nối kết

để đường về ngắn lại giữa tim tôi

 

Xuân hôm nay đã thực sự đến rồi

thương yêu cũ có bao giờ trở lại.

spring background 6

HTMH